Thân hình hai người thoắt một cái, khóe miệng không hẹn mà cùng chảy ra máu tươi, hiển nhiên đều bị nội thương không nhẹ.
Vạn Quy Nhất rốt cục kịp phản ứng trước đó đối phương nói đến cùng là có ý gì.
Mặc dù như thế, trong mắt vẫn lóe lên chiến ý nồng đậm, lần nữa lấy cự kiếm vỗ tới:
- Lại đến!
Ngô Tiểu Phàm cũng rống to, không còn bộ dáng mây trôi nước chảy như trước kia.
Đại bổng và cự kiếm ở trên bầu trời va chạm không biết bao nhiêu lần, nguyên khí ba động khủng bố cần mấy trọng tài đồng thời xuất thủ gia cố kết giới, mới không có để người xem ở xung quanh bị thương.
Đệ tử chín tông hoảng sợ, loại uy lực kinh khủng này, đổi lại bọn họ đi lên, chẳng phải trong nháy mắt sẽ bị đánh thành thịt vụn?
Đám người Lâu Ngũ Thành, Chích Nhân… ngày bình thường tâm cao khí ngạo sắc mặt cũng khó coi, tự hỏi mình ở vị trí kia, sợ rằng sẽ rất chật vật.
Lúc này người Bích Lạc Cung đều đứng dậy, từng cái kinh hô, bởi vì bọn hắn nhìn thấy Vạn Quy Nhất bị oanh rơi xuống đất, toàn thân máu me đầm đìa, nỗ lực đứng dậy, đáng tiếc thương thế quá nặng, nhiều lần đều thất bại.
Cuối cùng hắn vẫn cắn răng lấy trường kiếm đâm đất, run run rẩy rẩy đứng thẳng người.
Đối diện, Ngô Tiểu Phàm chậm rãi từ không trung bay xuống, y phục trên người giống như ăn mày, máu tươi chảy ròng, hiển nhiên là bị kiếm khí của đối phương gây thương tích.
Có điều hắn còn nhẹ nhàng đứng thẳng, hiển nhiên thắng bại đã phân.
Vạn Quy Nhất không cam tâm, nhiều lần muốn xuất kiếm, đáng tiếc động tác ngày thường đơn giản, lúc này lại khó như lên trời.
Ngô Tiểu Phàm thở dài:
- Hôm nay trận đấu này là ta chiếm tiện nghi, nếu không phải Vạn huynh có thương tích trong người, trận này ta chưa hẳn thắng được.
Trong lòng mọi người tán thưởng, Ngô Tiểu Phàm không hổ là thế hệ tuổi trẻ đệ nhất nhân được mọi người công nhận, mặc kệ là tu vi hay khí độ, đều để người say mê.
Bất quá cũng có người mắt sắc chú ý tới tay hắn đang không ngừng run rẩy, hiển nhiên lúc này trạng thái của Ngô Tiểu Phàm rất hỏng bét.
Bởi vậy hắn nói chỉ sợ đúng là thật, Vạn Quy Nhất ở trạng thái toàn thịnh đánh với hắn, thật không nhất định sẽ thua.
Vạn Quy Nhất trầm mặc, một lúc lâu sau mới phun một ngụm trọc khí:
- Bại chính là bại, nào có nhiều lý do như vậy.
Nói xong lấy trường kiếm chống đất, từng bước một rời đi.
Vạn Thông Thiên nhìn đau lòng không thôi, vội vàng bay qua đỡ lấy hắn.
- Phụ thân, thật xin lỗi.
Vạn Quy Nhất nhịn không được nữa, trực tiếp ngã xuống ở trong ngực hắn.
Vạn Thông Thiên nước mắt tuôn đầy mặt:
- Không, hài tử, ngươi đã làm rất tốt.
Thấy cảnh này, Hỏa Linh sư thái hừ lạnh, sau đó nhìn Bùi Miên Mạn nói:
- Lần sau ngươi nhất định phải thắng, để toàn bộ Đạo môn nhìn xem, Bích Lạc Cung đến cùng người nào mới đáng tin.
Tuy căn cơ của nàng cạn một chút, nhưng thăm trống hai vòng, dùng khỏe ứng mệt là ưu thế, chưa hẳn không thể đoạt giải quán quân.
Bùi Miên Mạn bất đắc dĩ nói:
- Dù sao sư huynh cũng là vì Bích Lạc Cung làm vẻ vang, không cần phải bỏ đá xuống giếng.
Sư phụ thật sự là oán niệm với cung chủ quá lớn.
- Thua thì thua, tranh giành ánh sáng cái gì chứ.
Hỏa Linh sư thái hừ một tiếng, trong lòng bực bội, bất quá cũng bỏ đi dự định trào phúng.
Bỗng nhiên Vô Ưu Tự Giám Hoàng đại sư thở dài một hơi:
- Ai...
- Sư phụ sao vậy?
Tiểu hòa thượng Giới Sắc hiếu kỳ hỏi.
- Ta cảm thấy Phật môn chúng ta tiền đồ đáng lo.
Giám Hoàng đại sư cau mày.
- Vì sao nói như vậy?
Tiểu hòa thượng Giới Sắc sờ đầu trọc, có chút kỳ quái.
- Ngươi xem những đệ tử Đạo môn kia, quả nhiên là nhân tài đông đúc, nhìn lại truyền nhân Phật môn chúng ta.
Giám Hoàng đại sư liếc nhìn Giới Sắc, vừa cảm khái vừa lắc đầu, tựa hồ có chút nản lòng thoái chí.
Tiểu hòa thượng Giới Sắc:
- ...
Chung quy là ta sai được chưa, không cần phải chỉ dâu mắng hòe như vậy.
Rất nhanh Quan Tâm Phong Phùng Vô Thường tuyên bố người thắng là Ngô Tiểu Phàm, sau đó bắt đầu trận tỷ thí tiếp theo, Không Minh Đảo Bành Vô Diễm giao đấu với Thái Huyền Động Thạch Đỉnh Thiên.
Hắn nhìn lôi đài vừa rồi bị hủy diệt, nghĩ thầm may mắn ta làm việc vững chắc, chuẩn bị mấy lôi đài dự bị.
Thu Hồng Lệ lên sân khấu trước, thần sắc của Vân Gian Nguyệt trịnh trọng:
- Đợi lát nữa cẩn thận chút, những đệ tử Đạo môn này không đơn giản.
Vừa rồi kiến thức Ngô Tiểu Phàm và Vạn Quy Nhất tỷ thí, nàng cũng thu hồi lòng khinh thị.
Chủ yếu là Thu Hồng Lệ không có cách nào ở trước mắt bao người thi triển mị thuật, rất nhiều chiêu thức không thể dùng, nói không chừng có khả năng lật thuyền.
Thu Hồng Lệ gật đầu, sau đó mũi chân điểm một cái liền nhẹ nhàng bay đến trên lôi đài.
Không ít người âm thầm gật đầu, tuy nữ nhân này tướng mạo xấu xí, nhưng dáng vẻ giơ tay nhấc chân lại nhất đẳng, cũng không biết nàng làm sao lại dung hợp hai loại đồ vật mâu thuẫn như thế vào một thân.
Thạch Đỉnh Thiên thì chất phác đi lên, thỉnh thoảng gãi đầu, dẫn tới không ít người vây xem mỉm cười.