Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3028 - Chương 3028 - Thật To Lớn

Chương 3028 - Thật to lớn
Chương 3028 - Thật to lớn

Lúc này Vạn Quy Nhất đương nhiên ngưng trọng, bởi vì hắn cảm giác được mình bị một cỗ khí thế không hiểu khóa chặt.

- Vạn huynh, cẩn thận.

Ngô Tiểu Phàm mở miệng nhắc nhở, sau đó hai tay vung lên, đồ vật hình dáng cây tăm kia hóa thành lưu quang bắn nhanh đi.

Trong lòng Vạn Quy Nhất báo động, vội vàng thi triển bộ pháp nhanh chóng tránh né, đáng tiếc vẫn chậm nửa nhịp, trên cánh tay tràn ra một vết máu, bị cây tăm kia sát qua.

Hắn vội vàng quay đầu, sau khi cây tăm kia bay qua, lại bỗng nhiên quay trở về, giống như một thanh phi kiếm mini.

Mấu chốt là trở về không có dấu hiệu nào, tốc độ lại nhanh, dường như hoàn toàn không tuân theo quy luật vật lý.

Vạn Quy Nhất không còn dám tùy tiện né tránh, mà huy kiếm đâm về phía cây tăm kia.

Đinh!

Hắn chuẩn xác đâm trúng cây tăm kia.

Phía dưới vang lên từng trận kinh hô, hiển nhiên đều bội phục Vạn Quy Nhất ở dưới loại tình huống này cũng có thể chuẩn xác đâm trúng tăm nhỏ.

Phải biết bởi vì tốc độ quá nhanh, bọn họ ngay cả nhìn cũng nhìn không rõ, càng không nói đến chém trúng.

Cây tăm xoay tròn bị đánh bay, rất nhanh lại từ một góc độ khác như quỷ mị đánh tới.

Vạn Quy Nhất biến sắc, thi triển kiếm pháp đến cực hạn.

Toàn bộ lôi đài hàn quang lập loè, khắp nơi đều là kiếm khí tung hoành.

Mà cây tăm kia càng xuất quỷ nhập thần, vây quanh người hắn hình thành một tấm lưới hình tròn, góc độ xảo trá công kích tới.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, ma sát với không khí hình thành từng đạo quang ảnh.

Trên đài cao, Quan Sầu Hải biến sắc:

- Đây là Ngự Kiếm Thuật?

Ngự Kiếm Thuật chính thức phải Đại Tông Sư Mệnh Hồn cảnh mới có thể đạt tới, tu ra Âm Thần, bám vào trên đồ vật, làm đến hiệu quả lấy đầu người ở ngoài ngàn dặm.

Đương nhiên ở Tông Sư cảnh, cũng có vài người thiên phú dị bẩm, có thể ở trong cự ly ngắn thi triển Ngự Kiếm Thuật phiên bản giản lược.

Nhưng dù giản lược, Ngự Kiếm Thuật cũng có uy lực to lớn, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Mà mỗi một người có thể tìm ra phương pháp ngự kiếm, đều là thiên tài kinh thế.

Vương Vô Tà khiêm tốn nói:

- Không tính Ngự Kiếm Thuật chính thức, là hắn tu luyện ra bản mệnh Pháp khí mà thôi.

Mặc dù nói bình thản, nhưng người xung quanh đều nghe ra ý kiêu ngạo của hắn.

Mọi người nhìn chằm chằm Vạn Thông Thiên, có chút hiếu kỳ, hiện tại Vạn Quy Nhất rơi vào thế yếu, vì sao hắn không cuống cuồng? Chẳng lẽ...

Rất nhanh mấy người liền có đáp án, chỉ thấy Vạn Quy Nhất không còn huy kiếm đâm thẳng, mà hai tay cầm kiếm đứng ở trước người, sau đó một cỗ kiếm khí kinh thiên dâng lên, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, một hư ảnh trường kiếm to lớn xuất hiện ở trên lôi đài.

Lúc này mặc kệ góc độ của cây tăm kia xảo trá quỷ mị như thế nào, thì mỗi lần đánh trúng hư ảnh trường kiếm kia cũng bị đẩy lùi.

Vạn Quy Nhất mở mắt ra, cười lạnh nói:

- Chơi kiếm, ta mới là chuyên gia!

Vừa dứt lời, hắn cao giơ hai tay bổ xuống, kiếm khí to lớn bay thẳng về phía Ngô Tiểu Phàm.

Đồng tử của Ngô Tiểu Phàm co rút, trong nháy mắt quanh người hình thành một quang tráo.

Kiếm khí bổ vào quang tráo, oanh… bụi đất bay lên đầy trời, toàn bộ lôi đài bị chém thành hai khúc.

Mí mắt của Quan Tâm Phong Phùng Vô Thường co giật, đây đều là tiền a!

Trừ hắn ra, những người khác lại quan tâm thắng bại trên lôi đài hơn, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong bụi mù.

Bóng người của Ngô Tiểu Phàm chậm rãi hiện ra, so với trước đó, lúc này y phục trên người hắn tổn hại, hiển nhiên là bị kiếm khí gây thương tích.

Trên mặt còn nhiễm bụi đen, từ khi lần thi đấu này bắt đầu sau đó, còn không có người nào nhìn thấy hắn chật vật như thế qua.

- Vậy mà ngăn được?

Vạn Quy Nhất sững sờ.

- Bất quá không quan trọng, ta nhìn ngươi còn có thể tiếp mấy kiếm!

Vừa dứt lời, lần nữa hình thành một thanh kiếm khí khổng lồ vỗ tới đối phương.

Kiếm khí này đã triệt để khóa chặt đối phương, hắn muốn tránh cũng không có cơ hội tránh.

Vẻ mặt Ngô Tiểu Phàm nghiêm túc, vung tay khẽ vẫy, cây tăm không còn tiến hành công kích vô ích, mà trở lại trong tay hắn.

Vạn Quy Nhất âm thầm cười lạnh, muốn dùng thứ này ngăn cản cự kiếm của ta, đợi lát nữa trực tiếp một kiếm chém ngươi thành hai khúc.

Trước đó bị cây tăm này linh hoạt quỷ mị làm nổi giận, rốt cuộc tìm được cơ hội cứng đối cứng, hắn làm sao có thể không hưng phấn.

Có điều rất nhanh nụ cười của hắn cứng đờ, đôi mắt xém chút trừng ra ngoài.

- Thật to lớn!

Cũng không biết là ai nói, lực chú ý của mọi người đều bị vật trong tay Ngô Tiểu Phàm hấp dẫn.

Cây tăm vốn nhỏ xíu, dường như ăn linh dược gì, trực tiếp nghênh phong to lớn, rất nhanh trở thành một đại bổng mấy chục trượng, không dưới cự kiếm ở đối diện chút nào, thậm chí còn lớn hơn ba phần.

Ngô Tiểu Phàm hét lớn, ôm lấy đại côn quất về phía cự kiếm.

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc truyền đến, đó là thanh âm của nguyên khí song phương phá nát chôn vùi.

Bình Luận (0)
Comment