Nguyên lai lúc đó hắn còn giữ lại thực lực, khi gặp Ngô Tiểu Phàm mới toàn lực xuất thủ...
Nghĩ tới đây, thần sắc hắn nhất thời hiu quạnh, nhịn không được hai tay ôm đầu, kéo tóc rối bời như tổ chim.
- Kiếm pháp của họ Vạn này quả thật không tệ, lại cho hắn mười năm trưởng thành, tất nhiên là đại địch của Thánh Giáo chúng ta.
Vân Gian Nguyệt nhịn không được cảm thán.
Thu Hồng Lệ giật mình.
- Sư phụ, ngươi sẽ không muốn sớm diệt trừ tai hoạ ngầm đó chứ?
Nơi này tụ hợp cao thủ Đạo môn, một khi ra tay với đệ tử trọng yếu như Vạn Quy Nhất, thân phận rất dễ dàng bại lộ.
- Nghĩ gì thế, bổn tọa là loại người lấy lớn hiếp nhỏ.
Vân Gian Nguyệt nói.
- Những chuyện này là tranh đấu giữa vãn bối các ngươi, bổn tọa sẽ không tham dự.
Lúc này Thu Hồng Lệ mới nhớ tới, tuy sư phụ xuất thân Ma giáo, nhưng xưa nay tự ngạo, cho tới bây giờ khinh thường làm loại sự tình bỉ ổi này, từ phương diện nào đó mà nói, nàng còn chính nhân quân tử hơn đám chính phái.
Lúc này trên đài đã truyền đến nguyên khí ba động kịch liệt, trước đó Ngô Tiểu Phàm được chứng kiến Bạt Kiếm Thuật của hắn, tuy lần này tốc độ càng nhanh, nhưng không loạn.
Hai tay hắn khua lên chưởng phong, loáng thoáng nhìn thấy từng luồng khí xoáy lượn lờ quanh thân, tiêu trừ từng đạo kiếm khí sắc bén.
Chưởng phong và kiếm khí chạm vào nhau, tạo ra dư âm cường đại, mặt đất lôi đài vỡ nát tan tành, sau cùng bị kình phong hút đi, làm cả lôi đài cát bay đá chạy.
Phong chủ Quan Tâm Phong Phùng Vô Thường nhìn mà mí mắt nhảy lên, hắn là người phụ trách gia trì những lôi đài này.
Gạch đá dùng làm lôi đài đều đặc thù, phía trên còn thêm pháp trận bảo hộ, kết quả những yêu nghiệt này đánh quá lợi hại, cơ hồ mỗi vòng đều hỏng lôi đài một lần, đây đều là tiền a, Quốc Sư không phải lo liệu việc nhà không biết củi gạo quý.
Trong lòng tính toán chi tiêu những ngày qua, Phùng Vô Thường sắp khóc.
- A, Vạn Quy Nhất lại chiếm thượng phong!
Rất nhiều đệ tử kinh ngạc không gì sánh được, đại đa số người càng xem trọng Ngô Tiểu Phàm, ai biết lúc này Vạn Quy Nhất lại đè đánh đối phương.
Thân hình của Vạn Quy Nhất đã hóa thành tàn ảnh, từ đầu tới cuối không có chạm đất, phi hành xoay quanh ở trên đỉnh đầu Ngô Tiểu Phàm, vô số Vạn Quy Nhất thỉnh thoảng huy kiếm công kích.
Đôi tay của Ngô Tiểu Phàm vung vẩy đến kín không kẽ hở, ở trên đỉnh đầu hình thành một phong bạo khủng bố, tiêu trừ từng đạo công kích của Vạn Quy Nhất.
Bất quá ở trong mắt người sáng suốt đều nhìn ra được thế cục của hắn khá bất lợi, bởi vì cái gọi là thủ lâu tất mất, bây giờ hắn thủ nhiều công ít, chỉ cần có sơ hở, chiến cục sẽ dễ dàng sụp đổ.
Quả nhiên, trong kiếm ảnh đầy trời, bỗng nhiên một đạo kiếm quang lóe lên, chân thân của Vạn Quy Nhất từ bên cạnh đi ra, một đạo kiếm quang hoa lệ nở rộ, giống như quỷ mị đâm tới sườn dưới của Ngô Tiểu Phàm.
Mà khí kình xung quanh Ngô Tiểu Phàm lấy tốc độ mắt trần có thể thấy bị kiếm quang xé ra, sau đó một kiếm đâm vào sườn dưới của đối phương.
Bất quá Ngô Tiểu Phàm phản ứng cũng nhanh, vung chưởng đập vào thân kiếm đối phương, dẫn kiếm qua một bên, mũi chân điểm một cái, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách.
Vạn Quy Nhất cũng không truy kích, ngược lại cầm kiếm đứng ở tại chỗ, lạnh lùng nói.
- Ngươi không dùng binh khí mà nói, không phải đối thủ của ta.
Thu Hồng Lệ nhịn không được đậu đen rau muống nói.
- Sư phụ, ta phát hiện những đệ tử Đạo môn này não đều có chút vấn đề, từng cái rõ ràng nắm giữ tiên cơ lại không thừa thắng xông lên, nhất định phải sĩ diện một phen, hoàn toàn là bảo thủ.
Vân Gian Nguyệt nói.
- Người khác xác thực như lời ngươi nói, lãng phí cơ hội chết cũng xứng đáng, bất quá tâm tính của Vạn Quy Nhất ở kiếm, hắn khinh thường mưu lợi, chính vì thế, kiếm của hắn mới lợi hại như vậy, tương lai thành tựu không thể đoán trước. Đương nhiên khuyết điểm cũng không phải không có, gặp phải cao thủ Ma giáo rất dễ dàng bị lừa, cuối cùng chết yểu không có cách nào bày ra thiên phú.
Lúc này trên lôi đài, Ngô Tiểu Phàm thở dài một hơi.
- Vốn cảm thấy Vạn huynh có thương tích trong người cho nên không tiện vận dụng binh khí, không nghĩ tới Vạn huynh lợi hại như thế, ngược lại là ta thiển cận.
Nói xong hai tay của hắn chìm xuống, ngay sau đó chậm rãi vận khí, một vệt kim quang từ trong bụng dưới bay ra ngoài.
Đợi kim quang tán đi, mọi người thấy rõ là một cây tăm nổi ở trước người hắn, chỉ về phía Vạn Quy Nhất.
Ngô Tiểu Phàm trịnh trọng nói.
- Của ta rất lớn, ngươi nhẫn một chút.
Tổ An ở trên ghế trọng tài đang uống trà xém chút nhịn không được phun ra, cái này là tình huống như thế nào?
Những đệ tử khác cũng mộng bức, cái này không phải là cây tăm sao, lớn chỗ nào?
Bất quá nghĩ đến đại danh của Ngô Tiểu Phàm, mọi người suy nghĩ nói không chừng là mình không hiểu thấu đáo huyền cơ bên trong, nhìn Vạn Quy Nhất ở trên lôi đài vẻ mặt ngưng trọng kìa.