Vô số người kinh hô, lúc này mới nhớ Quang hệ trong truyền thuyết, là rất am hiểu phương diện tốc độ.
Hai tay nàng lấy ra dao găm, trong nháy mắt đã công kích hơn mười chiêu.
Côn Lôn Hư Lương Lăng nhìn đến đau răng, lúc trước hắn xém chút bị chiêu này tháo thành tám khối.
Người khác cũng nhớ một màn này, nghĩ thầm chẳng lẽ phân ra thắng bại nhanh như vậy?
Bất quá ánh mắt bọn hắn lập tức mở to, bởi vì Thạch Đỉnh Thiên quả thật bị song đao sắc bén cắt thành mảnh vỡ!
Nhưng đây chẳng qua là hư ảnh của Thạch Đỉnh Thiên!
Chân thân của hắn, đã xuất hiện ở bên ngoài hơn mười trượng.
Mọi người kịp phản ứng, hắn là Phong hệ, cho nên theo kịp tốc độ của đối phương!
Thu Hồng Lệ hừ lạnh, thân hình lóe lên đã xuất hiện ở bên người hắn, lần nữa đánh tới.
Thạch Đỉnh Thiên tay không tấc sắt đối phó người khác có lẽ còn được, nhưng lúc này đối kháng song nhận sắc bén, lại rất ăn thiệt thòi, trên cánh tay máu me đầm đìa.
Mộc động chủ nhìn mà cực kỳ lo lắng, nhịn không được nhắc nhở:
- Nhanh sử dụng binh khí!
Đáng tiếc Thạch Đỉnh Thiên như không nghe thấy, cố chấp thủy chung không dùng.
- Xem cờ không nói chân quân tử.
Vân Gian Nguyệt bất mãn nói.
- Ai bảo đồ đệ ngươi lừa hắn có binh khí không dùng!
Nói tới chuyện này Mộc động chủ lại tức giận đến dựng râu trừng mắt.
- Kia cũng là việc của bọn hắn trên lôi đài, ngươi một trưởng bối ở bên cạnh chỉ điểm tính là chuyện gì, họ Vương, loại hành vi trái quy tắc này ngươi có quản hay không?
Vân Gian Nguyệt trực tiếp mắng.
Thần sắc của Vương Vô Tà quái dị, không ngờ tới mình cũng bị liên luỵ vào.
Tuy có chút xem thường hành vi của Thu Hồng Lệ, nhưng đúng là ở trong quy tắc, vì vậy chỉ có thể nhắc nhở Mộc động chủ:
- Trọng tài không tham dự tỷ thí phía dưới, mong Mộc động chủ chú ý, còn như vậy sẽ hủy bỏ tư cách.
Khuôn mặt của Mộc động chủ đỏ bừng, còn muốn nói cái gì, Tổ An cũng không nhịn được cười nói:
- Mộc động chủ không cần phải để ý, ở trên lôi đài ăn chút thua thiệt để tăng trí nhớ, dù sao cũng hơn tương lai gặp phải ác đồ không có chút phòng bị nào, chí ít ở trên lôi đài sẽ không chết người. Ta ngược lại cảm thấy, vị Bành cô nương kia thượng binh phạt mưu, cơ trí bất phàm.
Mộc động chủ nghe vậy giật mình, nghĩ thầm xác thực như thế, thật đụng phải yêu nhân Ma giáo, người ta sẽ giảng quy củ với ngươi, chờ đến thời điểm đó ăn thiệt thòi ủ thành đại họa, còn không bằng lần này hấp thu kinh nghiệm.
Vừa nghĩ như thế, tâm thái hắn bình thản xuống, không còn cãi lộn với Vân Gian Nguyệt.
Vân Gian Nguyệt thì mắt chứa ý cười nhìn Tổ An, tiểu tử này quả nhiên hiểu chúng ta, dù chúng ta đã thay hình đổi dạng, hắn lại còn đứng ở bên cạnh, đây chính là ông trời chú định sao?
Lúc này trên lôi đài đã có biến hóa mới, Thạch Đỉnh Thiên phát hiện cứng đối cứng mình đánh không lại, sau đó quay đầu bỏ chạy, hắn cũng am hiểu tốc độ, cả người hóa thành khói nhẹ, lại thêm bộ pháp quỷ dị, làm Thu Hồng Lệ công kích rất lâu đều bị hắn né tránh hết.
- Đây là thân pháp gì? Lại huyền diệu như thế?
Các đệ tử ào ào thảo luận, ngay cả đệ tử của Thái Huyền Động cũng ngạc nhiên, bởi vì bọn hắn không nhận ra.
Bạch Ngọc Kinh Lâu Ngũ Thành vốn bởi vì thua Thạch Đỉnh Thiên, trong lòng còn có chút không cam, cảm thấy lúc đó mình phập phồng không yên mới dẫn đến ra chiêu xuất hiện sơ hở.
Bất quá sau khi thấy cảnh này, hắn thanh tỉnh ý thức được, trước đó nếu Thạch Đỉnh Thiên dùng thân pháp này phối hợp đao khí công kích, coi như mình không có sai lầm cũng chưa chắc thắng được.
Nữ nhân họ Bành này quá đáng giận, lấy ngôn ngữ khích tướng để hắn không dùng đao.
Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng trước đó bại bởi Thạch Đỉnh Thiên, bây giờ lại ước gì hắn thắng, dù sao thua đối thủ càng mạnh, mới chứng minh hắn cũng rất mạnh, bằng không đối phương bị nhẹ nhõm đào thải, chẳng phải chứng minh mình là tiểu kê?
Côn Lôn Hư Lương Lăng cũng có ý nghĩ đồng dạng, nhìn thấy Thu Hồng Lệ đè đánh Thạch Đỉnh Thiên, trong lòng rất vui mừng, tốt nhất nàng một đường đoạt giải quán quân, như vậy mình chỉ thua quán quân mà thôi.
Lúc này Thu Hồng Lệ lại nghiến răng, bởi vì nàng phát hiện mình công kích không cách nào trúng Thạch Đỉnh Thiên.
Nếu có thể dùng Trường Tín Cung Đăng mà nói, sớm đã lấy ra định trụ tiểu tử ngốc này, nào cần phiền toái như vậy.
Sau đó nàng từ bỏ tiến công, cả giận nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi chỉ biết chạy trốn sao, tính là nam nhân gì?
Thạch Đỉnh Thiên gãi đầu:
- Bởi vì ngươi quá lợi hại, ta đánh không lại.
- Đã đánh không lại thì nhận thua đi.
Thu Hồng Lệ hừ một tiếng.
- Nhận thua như vậy Mộc động chủ sẽ mắng ta.
Thạch Đỉnh Thiên lắc đầu.
- Vậy ngươi trốn như vậy chúng ta phải đánh đến năm nào tháng nào?
Thu Hồng Lệ cả giận nói.
- Vậy ta không trốn nữa là được.
Thạch Đỉnh Thiên suy nghĩ một chút nói.
Mộc động chủ trực tiếp phun trà ra ngoài, ngày bình thường tiểu tử này cũng không có ngốc như vậy nha.