Lúc này Thạch Đỉnh Thiên lại bổ sung:
- Bất quá ngươi cũng không thể dùng chiêu chớp lóe kia, con mắt của ta không chịu được.
Hiển nhiên trước đó Thu Hồng Lệ dùng chiêu làm mùi mắt Lương Lăng để hắn lòng còn sợ hãi, vạn nhất khoảng cách gần giao thủ, đối phương đột nhiên thi triển, thì còn đánh cái gì.
Mộc động chủ vui mừng gật đầu, tiểu tử ngốc rốt cục trưởng thành, cũng học được cò kè mặc cả.
- Có thể!
Thu Hồng Lệ gật đầu.
Lúc này Thạch Đỉnh Thiên mới buông lỏng một hơi, sau đó hét lớn lao tới, toàn thân nguyên khí bốc lên, mắt trợn tròn, khí thế còn mạnh hơn vừa rồi ba phần.
Khóe miệng Thu Hồng Lệ hơi giương, bỗng nhiên trên lôi đài bộc phát ánh sáng chói lòa.
- A...
Thạch Đỉnh Thiên không ngờ tới đối phương sẽ chiêu này ra, che mắt kêu thảm một tiếng.
Đừng nói hắn, ngay cả những người ở bên ngoài vây xem cũng vội vàng che mắt.
Thu Hồng Lệ thì nhân cơ hội này thuận thế đánh tới, ánh mắt của Thạch Đỉnh Thiên đau nhức kịch liệt nhìn không thấy, chỉ có thể bản năng vung nắm đấm bảo vệ quanh thân, nhưng bị động phòng ngự như vậy làm sao chống đỡ được?
Rất nhanh đã trúng mấy chưởng của Thu Hồng Lệ, sau cùng dùng một quang cầu oanh lên người hắn.
Oanh, cả người hắn nhịn không được nữa, trực tiếp từ trên lôi đài ngã xuống.
Hết thảy cơ hồ là phát sinh ở trong chớp mắt, mọi người vừa từ trong cường quang khôi phục lại, đã thấy Thạch Đỉnh Thiên té lăn trên đất.
Toàn bộ Kim Đỉnh nhất thời trầm mặc, vốn cho rằng là một cuộc tỷ thí lực lượng tương đương, không nghĩ tới lại quyết ra thắng bại nhanh như vậy.
Chỉ là phương thức chiến thắng của Bành Vô Diễm, không khỏi quá... bỉ ổi.
Quả nhiên, Mộc động chủ nhịn không được nữa, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, căm tức nhìn Thu Hồng Lệ:
- Hỗn trướng, sao ngươi có thể không từ thủ đoạn như thế!
Thu Hồng Lệ xem thường nói:
- Ta đã thủ hạ lưu tình, bằng không hiện tại hắn sẽ bị thương càng nặng.
Vừa rồi nàng nghĩ tiểu tử ngốc này tâm tính thuần phác, thời điểm công kích cố ý thu hồi song nhận, đổi thành dùng quyền chưởng, bằng không chỉ sợ lúc này trên người Thạch Đỉnh Thiên sẽ không có một chỗ hoàn hảo, tựa như Lương Lăng mấy ngày trước.
Hô hấp của Mộc động chủ cứng lại, hắn tự nhiên minh bạch đối phương xác thực lưu tình, có điều hắn càng để ý là sự tình trước đó:
- Vừa rồi ngươi rõ ràng đáp ứng Thạch Đỉnh Thiên không dùng chiêu này, vì sao lập tức liền chiêu này ám toán hắn?
Thu Hồng Lệ chưa trả lời, Vân Gian Nguyệt đã nhảy ra bao che khuyết điểm:
- Binh bất yếm trá ngươi không biết sao, trên chiến trường người khác nói cái gì ngươi cũng tin, đến thời điểm chết cũng không biết chết như thế nào.
Mộc động chủ cả giận nói:
- Cái này không phải trên chiến trường, đây là lôi đài!
- Ngươi nhìn đệ tử ngốc kia của ngươi, thật đến chiến trường đoán chừng cũng giống như vậy, hôm nay ở chỗ này ăn chút giáo huấn, dù sao cũng tốt hơn tương lai ném mạng.
Vân Gian Nguyệt xem thường nói.
- Bỉ ổi vô sỉ nói thành chuyện đương nhiên như thế, các ngươi đến cùng là Chính đạo hay Ma đạo!
Mộc động chủ nổi giận nói.
Vân Gian Nguyệt cũng giận dữ:
- Thua thì thua, thua không nổi thì đừng đến tham gia tỷ thí. Nhỏ thua lớn đi ra, các ngươi còn không bằng cả Ma giáo!
Sắc mặt đám người Quan Sầu Hải, Từ trưởng lão nhất thời khó coi, thật sự là nằm cũng trúng đạn.
Mộc động chủ vỗ bàn đứng dậy:
- Họ Bành, ta nhịn ngươi lâu rồi!
Vân Gian Nguyệt cũng giận tím mặt:
- Thế nào, muốn đánh nhau phải không, lão nương phụng bồi!
Hai người vén tay áo lên muốn đánh nhau, đệ tử trên khán đài xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, ước gì thật đánh nhau.
Bất quá Vương Vô Tà thân là chủ nhà tự nhiên không thể để như thế, vội vàng đi ra khuyên nhủ:
- Hai vị tỉnh táo, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.
Mộc động chủ nói:
- Vương huynh, ngươi đến phân xử xem, có phải người Không Minh Đảo khinh người quá đáng hay không?
- Ách...
Thực ra Vương Vô Tà cũng cảm thấy cách làm của Bành Vô Diễm có chút bỉ ổi, nhưng những hành vi kia lại không có văn bản cấm đoán rõ ràng, trong lúc nhất thời hắn cũng khó trả lời.
Hắn nhìn về phía Vô Ưu Tự Giám Hoàng đại sư:
- Đại sư ngươi đức cao vọng trọng, sự kiện này ngài thấy thế nào?
Chỉ cần ta vung đủ nhanh, nồi vĩnh viễn đuổi không kịp ta.
- A Di Đà Phật...
Giám Hoàng đại sư chắp tay trước ngực.
- Này là sự tình nội bộ của Đạo môn, lão nạp thuộc Phật môn, chỉ sợ không tiện góp lời.
Ngươi biết vung nồi, ta cũng không kém.
Vương Vô Tà thầm mắng lão hồ ly, chỉ có thể hỏi thăm mấy trọng tài khác.
Bất quá ai cũng không ngốc, lúc này xem kịch còn không kịp, ai muốn đi ra làm ác nhân.
Vương Vô Tà cũng nhức đầu, nếu người khác đều không nói lời nào, chỉ có thể hắn đi ra tỏ thái độ, cuối cùng sẽ đắc tội với người.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn rơi vào trên người Tổ An, hai mắt không khỏi tỏa sáng:
- Tổ đại nhân, ngươi có ý kiến gì không?
Tiểu tử này tuổi trẻ khí thịnh, không giống những lão hồ ly kia bảo trì bình thản, có hắn đi ra làm bia đỡ đạn không còn gì tốt hơn.