Ánh mắt nàng nhịn không được liếc nhìn Tổ An, nghĩ thầm mấy ngày nay mình làm sao vậy, lúc trước hỗn đản kia khi dễ ta như vậy, cũng có ngày ta nhất định sẽ hung hăng quất hắn một trận.
Vương Vô Tà đi lên đài cao, ánh mắt vô ý thức quét qua Yến Tuyết Ngân và Tổ An một vòng, thấy hai người không có ánh mắt giao lưu gì, lúc này mới buông lỏng một hơi, sau khi chào hỏi tông chủ các phái, lúc này mới hắng giọng, đứng dậy nói lời dạo đầu, sau đó nói một số hạng mục cần chú ý trên lôi đài, cuối cùng tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.
Thu Hồng Lệ lên sân khấu, loan đao quay tròn ở trên ngón tay, cước bộ nhẹ nhàng, hiển nhiên tâm tình rất thoải mái.
Giữa sân không ít người phảng phất như có một loại ảo giác, Bành Vô Diễm này rất tự tin, nàng nên là một thiếu nữ sáng rực rỡ mới thỏa đáng.
So sánh mà nói, thần thái của Ngô Tiểu Phàm trầm ổn ngưng trọng hơn nhiều, cây tăm đã sớm tế ra, lơ lửng ở trước người hắn, tùy thời chuẩn bị công kích.
Thu Hồng Lệ thấy thế nhịn không được bật cười:
- Ngô sư huynh, ngươi không khỏi quá phận, đối phó Vạn sư huynh ngay từ đầu cũng không dùng vũ khí, kết quả bây giờ vừa lên đài đã lấy ra, chẳng lẽ cảm thấy ta còn lợi hại hơn Vạn sư huynh sao?
Bích Lạc Cung Vạn Quy Nhất nghe vậy hừ một tiếng, sắc mặt khó coi.
Có điều hắn không có ác cảm gì với Bành Vô Diễm, ngược lại cảm thấy toàn thân nữ nhân này tản ra vẻ đẹp của cường giả.
Tuyển thủ khác đều ủng hộ người đánh bại mình, như vậy đối thủ đi đến sau cùng, thực lực của bọn hắn cũng được càng nhiều người tán thành.
Nhưng Vạn Quy Nhất khác biệt, lúc này hắn lại càng hy vọng Bành Vô Diễm thắng, này mới phù hợp phong phạm cường giả trong lòng hắn.
Lúc này Ngô Tiểu Phàm chậm rãi đáp:
- Ngươi và Vạn huynh đều rất mạnh, Ngô mỗ không dám lơ là, huống chi hôm nay còn có thương tích trong người, chỉ có thể toàn lực ứng phó, mong Bành sư muội thứ lỗi.
Lúc này Mộc động chủ ở dưới đài nhịn không được vỗ đầu Thạch Đỉnh Thiên một cái:
- Ngươi xem người ta ứng đối như thế nào, nào giống ngươi ngu như vậy, trực tiếp từ bỏ binh khí không dùng.
Chính Dương Tông Ngô Tiểu Phàm cũng lấy chất phác nổi tiếng, còn tiểu tử này càng giống như ngu xuẩn.
Thạch Đỉnh Thiên lầu bầu nói:
- Ta dùng binh khí rất dễ khống chế không nổi, vốn đã không muốn dùng binh khí... Lại nói, thứ tự lần này đã cao nhất trong bao năm qua, ta đã thỏa mãn.
Mộc động chủ nghiến răng, thực lực của ngươi hoàn toàn có cơ hội đoạt giải quán quân nha?
Lúc này trên lôi đài, Thu Hồng Lệ mở miệng nói:
- Ngươi đã có thương tích trong người, ta nhường ngươi ba chiêu, ngươi công trước đi.
Đây là kế hoạch tác chiến Vân Gian Nguyệt chế định cho nàng, đối phương có thương tích trong người, thời gian kéo càng lâu, nàng sẽ càng có lợi, hơn nữa thời điểm hắn tiến công, rất dễ dàng kéo theo thương thế lộ ra sơ hở.
Ai ngờ Ngô Tiểu Phàm lắc đầu:
- Ở xa tới là khách, ta dùng binh khí đã là không nên, làm sao có thể để sư muội nhường chiêu, sư muội xuất chiêu trước đi.
- Người người đều nói ngươi chất phác, ta thấy lại chưa chắc.
Thu Hồng Lệ cười cười, thấy hắn không mắc mưu, cũng không nói gì nữa, quát một tiếng, một đợt quang đạn bắn ra ngoài, sóng ánh sáng giao nhau công kích.
- Lại chiêu này.
Dưới đài không ít người lầu bầu, mỗi lần nữ nhân này đều thi triển một chiêu, có mệt hay không.
Bất quá đám người Lương Lăng thì cẩn thận nhìn lôi đài, xem Ngô Tiểu Phàm ứng phó như thế nào.
Ngô Tiểu Phàm nhìn quang cầu to lớn bắn tới, hắn không có nhảy lên không trung né tránh, mà lướt ngang một trượng, trực tiếp tránh thoát, đồng thời hóa giải công kích sau đó của Thu Hồng Lệ.
Lương Lăng sững sờ, lúc trước vì sao mình ngốc như vậy, nhất định phải nhảy lên trời?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn rốt cuộc hiểu nguyên nhân, nguyên lai trước đó những quang đạn kia công kích nhìn như lộn xộn, nhưng rất nhiều đều phong kín con đường né tránh, sau khi liên tục né tránh mấy lần, trong lòng sẽ hình thành một loại ám chỉ là tránh qua bên cạnh có công kích, cho nên thời điểm đại quang đạn đánh tới, bản năng sẽ nhảy lên trời né tránh.
Bây giờ nghĩ thông rất đơn giản, nhưng khi đó mình và Thạch Đỉnh Thiên không hẹn mà cùng bị mắc lừa, Ngô Tiểu Phàm có thể nhanh như vậy khám phá điểm ấy, quả nhiên bất phàm.
Thấy chiêu này bị phá, Thu Hồng Lệ tạm thời dừng công kích, nhìn vũ khí trước người đối phương, nhịn không được cười nói:
- Sao ngươi không dùng cây tăm kia công kích ta.
Sắc mặt Ngô Tiểu Phàm bình tĩnh:
- Lấy trạng thái hiện tại của ta, uy lực công kích không đủ đối phó ngươi.
Nếu dùng Ngự Kiếm Thuật trước đó đối phó Vạn Quy Nhất, coi như trúng đối phương, cũng rất khó để nàng bị thương nặng, ngược lại hao tổn nguyên khí.
- Ngươi đã cảm thấy trạng thái hiện tại đánh không lại ta, không bằng trực tiếp nhận thua đi, miễn cho đánh tới đánh lui thương càng thêm thương, ảnh hưởng đến tu hành sau này.
Thu Hồng Lệ lại bắt đầu tan rã đấu chí của đối phương.