Ngô Tiểu Phàm lắc đầu:
- Nhỏ xác thực không thương tổn được ngươi, nhưng nó còn có thể rất lớn.
Vừa dứt lời, cây tăm nghênh phong biến lớn, biến thành đại bổng kinh thiên.
Trên Kim Đỉnh vang lên từng tiếng kinh hô, tuy không phải lần đầu tiên gặp, nhưng lần nữa nhìn thấy vẫn rất kích động.
Nhân loại luôn sùng bái vật thể to lớn, có thể truy tố đến bích hoạ thời kỳ Thượng Cổ.
Chỉ có Vạn Quy Nhất sắc mặt khó coi, lúc trước hắn là thua ở dưới đại bổng này, dù lúc đó mình có thương tích trong người, nhưng thua chính là thua.
Lúc này hắn rất hiếu kì, Bành Vô Diễm dự định ứng đối đại bổng khủng bố của Ngô Tiểu Phàm như thế nào.
Lúc này Ngô Tiểu Phàm đã động, trực tiếp vung đại bổng đập xuống, nguyên khí khủng bố truyền đến, thậm chí sinh ra không gian vặn vẹo.
Thu Hồng Lệ tự nhiên không dám đón đỡ, thân hình vội vàng tránh lui.
Uy lực của một gậy, toàn bộ mặt đất lôi đài sinh ra vết nứt giống như tơ nhện.
Phùng Vô Thường lau mồ hôi lạnh trên trán, may mắn lần này cố ý mời tông chủ gia cố kết giới phong ấn, bằng không lôi đài còn không nát.
Lúc này Ngô Tiểu Phàm thấy Bành Vô Diễm né tránh qua bên cạnh, đại bổng trực tiếp quét qua, toàn bộ lôi đài cơ hồ bị bao trùm, khắp nơi đều là bóng gậy, tránh cũng không thể tránh.
Không ít người nhìn mà tim nhảy lên, bị cự bổng khủng bố quét trúng, người kia còn không thành thịt vụn.
Dù Bành Vô Diễm xấu xí, xuất thủ lại tàn nhẫn khiến người ta không vui, nhưng tội không đáng chết nha.
Đúng lúc này tiếng thán phục vang lên, nguyên lai Bành Vô Diễm uốn éo, cả người giẫm ở trên đại bổng.
Mũi chân điểm một cái, cả người dọc theo thân gậy giết về phía Ngô Tiểu Phàm.
- Diệu!
Vạn Quy Nhất tán thưởng, không hổ là nữ nhân cường đại mình thưởng thức, năng lực ứng biến này quả nhiên là số một.
Đại bổng của Ngô Tiểu Phàm xác thực rất mạnh, có câu một tấc dài một tấc mạnh, nhưng cũng có một thế yếu, chính là cách càng xa uy lực càng lớn, khoảng cách càng gần, càng khó quay lại.
Chỉ cần Bành Vô Diễm cận thân, uy lực của đại bổng sẽ phế một nửa.
Người nhìn ra được điểm ấy không ít, lúc này đến phiên đệ tử Chính Dương Tông lo lắng.
Mặc dù Ngô Tiểu Phàm kinh hãi nhưng không loạn, đại bổng trong tay nhanh chóng thu nhỏ, lần nữa biến trở về bộ dáng cây tăm.
Dưới chân Bành Vô Diễm trống không, xém chút đứng không vững.
Mà lúc này cây tăm đã hóa thành lưu quang bắn tới.
Đinh!
Nàng lấy song nhận chặn ở trước người, Ngô Tiểu Phàm thì thừa cơ hội này kéo dài khoảng cách.
- Ngô Tiểu Phàm này thật có mấy phần bản lĩnh.
Ly Hận Thiên Triệu Tiểu Điệp cảm khái nói, trước đó nàng nhìn thấy Bành Vô Diễm cận thân, còn đang đoán Ngô Tiểu Phàm tiêu trừ nguy cơ như thế nào, không nghĩ tới hắn phá giải đơn giản như vậy.
- Hắn xác thực lợi hại, bất quá Bành Vô Diễm kia, tựa hồ còn mạnh hơn tưởng tượng.
Chích Nhân nhìn Bành Vô Diễm nhíu mày, sao nữ nhân trong Đạo môn thi đấu lần này đều lợi hại như vậy?
Cũng không biết họ Bành và nàng người nào càng lợi hại.
Lúc này trên lôi đài, Ngô Tiểu Phàm cảnh giác nhìn Thu Hồng Lệ, tuy vừa rồi tiêu trừ nguy hiểm, nhưng hắn cũng đổ mồ hôi lạnh, không còn dám công kích, mà khống chế cây gậy canh giữ ở quanh người mình.
Nhìn thấy tư thế của hắn, Thu Hồng Lệ có chút bất mãn:
- Ngươi một đại nam nhân không tiến công, để ta một cái cô gái yếu đuối đến, tính toán hảo hán gì chứ.
- Cô gái yếu đuối?
Mọi người nhất thời khinh bỉ, hiển nhiên đều có ấn tượng sâu sắc với nàng khi ra chiêu tàn nhẫn.
Trên lôi đài, Tổ An có chút hoảng hốt, nữ nhân này cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, giọng điệu này thì càng giống.
Trên lôi đài, Ngô Tiểu Phàm bất vi sở động:
- Ta có thương tích trong người, mong sư muội thứ lỗi.
Thấy hắn khó chơi, Thu Hồng Lệ bất đắc dĩ, bất quá thời gian không thể hao tổn như vậy, nàng hừ một tiếng, trực tiếp vung song nhận đánh tới.
Tuy nàng mềm mại đáng yêu, nhưng xuất thân Ma giáo, dẫn đến phương thức chiến đấu của nàng rất nóng nảy trực tiếp.
Song nhận nhẹ nhàng đụng một cái, phát ra từng tiếng đao minh, khí thế cả người tăng cao, toàn bộ lôi đài bị uy thế của nàng bao phủ, tựa hồ ánh sáng quanh người bắt đầu vặn vẹo.
Đệ tử các tông môn chấn kinh, những đệ tử thủ tịch kia càng không tự chủ được ngồi thẳng người, trước đó nữ nhân này còn giữ lại thực lực?
Tông chủ các phái thì nhìn chằm chằm song nhận của nàng, trước đó nhìn hai thanh đoản đao này thường thường không có gì lạ, bây giờ lại phát hiện có chút không giống.
Ngô Tiểu Phàm biến sắc, tự nhiên không dám thất lễ.
Đại bổng rất khó thao tác, hắn trực tiếp co nhỏ lại thành Kim Cô Bổng, sau đó cây gậy cắm xuống mặt đất, trực tiếp nạy lên một miếng đất đập tới đối phương.
Cả người hắn thì vung vẩy trường bổng nghênh đón đối phương.
Lúc này Phùng Vô Thường đã không kịp đau lòng lôi đài bị hủy, hắn càng quan tâm trận này thắng bại hơn.
Dù sao Ngô Tiểu Phàm là đệ tử Chính Dương Tông.