Yến Tuyết Ngân nghe mà âm thầm gật đầu, tiểu tử này cũng có chút kiến thức, không chỉ biết tham hoa háo sắc.
Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ càng cười đến ánh mắt nở hoa, tiểu tặc này quả nhiên tam quan tương hợp với chúng ta.
Trong lòng Vương Vô Tà không vui, trầm giọng nói:
- Đao này không giống đao bình thường, nó là đao của đại ma đầu Đinh Thiên Nhạc, năm đó không biết uống bao nhiêu máu tươi cao thủ, lại thêm nó là binh khí Thiên cấp, bản thân đã có linh tính. Nó sẽ vô tri vô giác ảnh hưởng tâm chí người sử dụng, Bành sư điệt xuất thủ tàn nhẫn như vậy, là chứng cứ rõ ràng nhất.
Chưởng môn các phái hơi gật đầu, xác thực có khả năng này.
Vân Gian Nguyệt hừ lạnh:
- Không Minh Đảo chúng ta tự nhiên có biện pháp luyện hóa Ma tính của đao này, không nhọc Vương sư huynh quan tâm.
Vương Vô Tà còn muốn nói cái gì, Vân Gian Nguyệt nhịn không được cười lạnh nói:
- Thế nào, chẳng lẽ Vương sư huynh cũng thua không nổi, muốn tìm lý do hủy bỏ trận chiến này?
Vương Vô Tà biến sắc, nàng đã nói đến nước này, mình làm sao còn có thể nói cái gì.
Hắn thân là Quốc Sư, đệ nhất nhân của Đạo môn chín tông, huống chi Yến Tuyết Ngân còn ở bên cạnh nhìn, sao có mặt mũi chơi xấu.
- Ta chỉ lo lắng Bành sư điệt ngộ nhập kỳ đồ, nếu quý đảo đã hiểu rõ, vậy ta không lắm miệng nữa.
Vương Vô Tà lạnh nhạt nói, sau đó thuận tiện chúc mừng đệ tử Không Minh Đảo chiến thắng.
Mấy tông chủ còn lại đều âm thầm bội phục khí độ của gia hỏa này.
Rất nhanh đại hội tán đi, đệ tử các tông bàn tán sôi nổi, lần thứ nhất nhìn thẳng vào thực lực của Bành Vô Diễm.
Nàng là một tuyển thủ thực lực không thua gì Ngô Tiểu Phàm, Vạn Quy Nhất, không hề mưu lợi giống như mọi người nghĩ.
Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ vốn thương lượng có nên thầm kín đi tìm Tổ An hay không, dù sao hiện tại chỉ còn một trận cuối cùng, dù bại lộ ảnh hưởng cũng không lớn.
Ai biết người các phái tới lôi kéo làm quen, làm hai người căn bản không rảnh phân thân, chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười ứng phó.
Tổ An rời đi, tìm cơ hội đến biệt viện tìm Yến Tuyết Ngân.
Ai biết còn chưa tới gần đã phát hiện Yến Tuyết Ngân đi tới.
- Xuỵt! Sơ Nhan ở bên trong tĩnh toạ tu luyện, đừng ảnh hưởng đến nàng.
Yến Tuyết Ngân nói, phảng phất như sớm chờ, phát giác được hắn liền chạy ra.
- Há.
Tổ An nhịn không được có chút hiếu kỳ.
- Lúc nào nàng và Thánh Nữ Ma Giáo tỷ thí?
Đạo môn thi đấu sắp xong, cũng không thấy bóng dáng Thu Hồng Lệ, chỉ có Sơ Nhan ở chỗ này khổ sở luyện công.
Trước đó nghe bọn hắn nói, Sơ Nhan phải thắng mới có tư cách đi bí cảnh Đạo môn, hiện tại 13 danh ngạch khác đã xác định.
- Mấy ngày sau, theo lý thuyết hiện tại các nàng phải đến mới đúng, không biết vì sao lại không thấy các nàng.
Yến Tuyết Ngân cũng hơi nghi hoặc.
Tổ An kinh ngạc:
- Sân thi đấu ở chỗ này? Nơi này đều là cao thủ chính phái, các nàng không sợ bị người vây công.
Yến Tuyết Ngân trợn mắt trừng một cái:
- Ngươi còn biết chúng ta là chính phái, sao có thể hành sự giống như Ma Giáo? Bất quá dù nói như vậy, ta cũng có chút bội phục yêu nữ kia, dám đề nghị cử hành tỷ thí ở đây, phần khí khái này, rất nhiều nam tử là không sánh bằng.
Trong lòng Tổ An hơi động:
- Tỷ thí ở chỗ này là Vân tỷ tỷ đề nghị?
- Đương nhiên, mới đầu chúng ta thương thảo địa điểm mấy lần, song phương ai cũng không thỏa mãn, về sau yêu nữ trong cơn tức giận, dứt khoát nói tới sân nhà của chúng ta, sự kiện này mới định ra.
Yến Tuyết Ngân đáp.
- Bất quá ngươi yên tâm, chúng ta sớm phái người điều tra xung quanh, Ma Giáo không có dị động gì. Nghĩ đến nàng là cố ý như vậy để nâng lên uy vọng trong Ma Giáo. Bất quá chúng ta danh môn chính phái, sao có thể làm kẻ xấu như nàng nghĩ.
Tổ An khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy Vân Gian Nguyệt hẳn sẽ không làm chuyện vô nghĩa, lại liên hệ đến trước đó đụng phải đám phản quân ở Song Long Sơn kia, hiển nhiên là có kế hoạch gì.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tin tức quá ít không cách nào phán đoán, chờ gặp Vân Gian Nguyệt lại trực tiếp hỏi nàng đi.
Bây giờ trên Tử Sơn khắp nơi là đệ tử các tông, coi như hai người muốn yên lặng đi, cũng rất khó tránh được tai mắt người.
Vì vậy Yến Tuyết Ngân bảo hắn đi ở phía trước, nàng xa xa theo sau, như vậy mọi người sẽ không hoài nghi.
Tổ An nghĩ thầm nữ nhân này xem thanh danh quá nặng, bất quá lần này cầu nàng giúp đỡ, nên không tiện nói gì.
Một người đi ở phía trước, xa xa nghe được xưng hô Yến tiên tử liên tục, nghĩ thầm nhân khí của nàng ở Đạo môn thật cao.
Rốt cục đến giữa sườn núi, người ít đi rất nhiều, tìm một chỗ vắng vẻ, Tổ An trực tiếp tế ra Phong Hỏa Luân, nhìn nàng vẫy tay:
- Chúng ta phải tăng thêm tốc độ, chập chạp như vậy sẽ không kịp.
Yến Tuyết Ngân đỏ sắc:
- Hiện tại ta có thể tự mình bay.