Trong lòng Tổ An sóng to gió lớn, không nghĩ tới Tiêu Dao Lầu sẽ có quan hệ với hoàng thất tiền triều, Tú Lâu cũng chưa hẳn biết việc này, Yến Tuyết Ngân có thể biết, chỉ sợ năm đó Bạch Ngọc Kinh và Mạnh triều quan hệ không cạn.
Hắn không khỏi nắm chặt tay Yến Tuyết Ngân, cảm động nói.
- Ngươi ngay cả chuyện cơ mật như thế cũng nói cho ta.
Khuôn mặt Yến Tuyết Ngân ửng đỏ, nhếch miệng nhỏ giọng nói.
- Chúng ta không phải người yêu sao, vừa rồi ngươi nói, giữa tình nhân không cần giấu diếm.
Ở dưới ánh trăng chiếu rọi, cả người nàng trong suốt như ngọc, toàn thân tản ra ánh sáng mông lung, nhìn rung động lòng người như vậy.
Tổ An cảm động, nhịn không được ôm nàng vào ngực, ôm thật chặt.
Thân thể Yến Tuyết Ngân cứng đờ, bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng tay nâng lên nhiều lần, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy hắn, dù sao cũng chỉ có một canh giờ....
Yến Tuyết Ngân có một canh giờ làm lý do, tâm thái cũng buông lỏng rất nhiều, hiển nhiên nàng dự định toàn tâm vùi vào một canh giờ yêu say đắm này, như vậy mới có thể để cho nội tâm không lưu tiếc nuối, sau đó có thể triệt để vung kiếm trảm tơ tình.
Trải qua cái ôm vừa rồi, quan hệ giữa hai người rõ ràng tự nhiên hơn rất nhiều.
Hai người tay nắm tay đi trên đường, trong lòng Yến Tuyết Ngân cũng không biết là ngượng ngùng hay xấu hổ, rốt cục nhịn không được mở miệng nói:
- Sau khi ngươi biết bối cảnh của Tiêu Dao Lầu, sẽ không đi thăm dò?
- Tra cái gì, cũng không có quan hệ gì tới ta.
Tổ An nhìn nàng.
- Lại nói, cho dù có quan hệ, cũng không trọng yếu bằng ngươi, một canh giờ này, sự tình khác ta đều mặc kệ, chỉ ở cùng ngươi nói chuyện yêu đương.
Yến Tuyết Ngân có chút hoảng hốt, đây chính là cảm giác nói chuyện yêu đương sao?
Lúc này nàng cảm giác trong lòng vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng, đồng thời còn có mấy phần sợ hãi không hiểu.
Hai người rong chơi ở dưới ánh trăng, ai cũng không có mở miệng nói chuyện, tựa hồ rất trân quý phần yên tĩnh này.
Lại đi một đoạn thời gian, Yến Tuyết Ngân nhìn về phương hướng Tử Sơn, rốt cục nhịn không được nói:
- Đi như vậy, chỉ sợ hừng đông cũng không đến được Tử Sơn.
Tổ An nghĩ cũng phải, đến thời điểm hai người cùng nhau biến mất không thấy, sợ rằng sẽ sinh ra các loại lời đồn.
Sau đó hắn tế ra Phong Hỏa Luân, đưa tay gọi Yến Tuyết Ngân.
Yến Tuyết Ngân vô ý thức lắc đầu:
- Ta có thể bay.
- Chúng ta là người yêu, vốn nên thân mật.
Tổ An cười nói.
Yến Tuyết Ngân đỏ mặt:
- Trước đó nói không thể có hành động thân mật.
Vừa rồi ôm ấp và nắm tay đã là tiêu chuẩn lớn nhất mà nàng có thể tiếp nhận.
- Chúng ta chỉ còn chưa tới một canh giờ.
Tổ An không còn vẻ bất cần đời như ngày thường, trong giọng nói tràn ngập hiu quạnh.
Nhìn thần sắc của hắn, trong lòng Yến Tuyết Ngân đau xót không hiểu, đúng vậy, còn thừa lại chưa tới một canh giờ, dù sao cũng không phải sự tình quá phận gì, trước đó ở trong lòng hắn bao nhiêu lần a?
Vừa nghĩ như thế, nàng không còn kháng cự, gót sen điểm nhẹ, đi tới bên cạnh hắn.
Tổ An một tay ôm nàng vào trong ngực, từ phía sau ôm lấy nàng, sau đó giẫm lên Phong Hỏa Luân bay đi.
Bị đối phương ôm vào trong ngực, xung quanh tràn ngập khí tức dương cương, cả người Yến Tuyết Ngân giống như giật điện, thân thể có chút run rẩy.
Hô hấp nàng dồn dập, tuy bên tai thổi qua gió lạnh gào thét, nhưng nàng chỉ nhớ kỹ khí tức ấm áp của hắn.
- Vừa rồi ngươi nói cái gì?
Yến Tuyết Ngân có chút xấu hổ hỏi, dù bốn phía gió lạnh gào thét, thanh âm có chút lớn, nhưng mình đường đường Đại Tông Sư, khoảng cách gần như vậy lại không nghe rõ vừa rồi hắn nói cái gì, hiển nhiên là do vừa rồi bị đối phương ôm, trong đầu lóe lên quá nhiều suy nghĩ.
Tổ An cười nâng cánh tay nàng lên:
- Ta nói để ngươi như vậy.
Dưới nách bị tay đối phương đụng chạm, thân thể Yến Tuyết Ngân run lên, vội vàng nói:
- Ngươi đừng... đừng đụng ta, ta tự mình động.
Đợi nàng duỗi cánh tay ra, sau đó hơi nghi hoặc hỏi:
- Động tác này có ý nghĩa gì, ngược lại gia tăng lực cản khi phi hành.
- Cứ như vậy đừng nhúc nhích.
Tổ An từ phía sau nhẹ nhàng ôm eo nhỏ nhắn của nàng, sau đó cằm gác lên đầu vai nàng, hai người thân mật dích sát nhau.
- Ngươi... Ngươi làm gì...
Thanh âm của Yến Tuyết Ngân run rẩy, gương mặt hai người dính vào nhau, thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được hai bên hô hấp.
- Đây là tư thế kinh điển trong một câu chuyện tình yêu ở quê ta...
Tổ An chậm rãi đáp, tựa hồ hoài niệm cái gì.
- Câu chuyện tình yêu gì?
Yến Tuyết Ngân giật mình, mình cũng coi như kiến thức rộng rãi, sao cho tới bây giờ chưa từng nghe qua động tác tương tự.
- Lúc trước có thiếu niên tên Jack, vào một thiên kim đại tiểu thư tên Rose...
Tổ An êm tai nói.
Yến Tuyết Ngân nghe nghe, không khỏi nhíu mày:
- Vì sao ta cảm thấy có chút là lạ, Rose kia không phải có vị hôn phu yêu nàng sao, nàng làm như vậy sao xứng với vị hôn phu, xứng với gia tộc?