Hô hấp của Tổ An cứng lại, không ngờ tới điểm nàng chú ý lại ở nơi này:
- Ách, nàng là bị ép duyên, cũng không thích vị hôn phu kia, nàng chỉ yêu Jack, đó là thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời nàng. Vì ái tình, nàng dũng cảm xông phá gông xiềng lễ giáo, mà Jack cũng vì nàng hi sinh tánh mạng...
Bỗng nhiên Yến Tuyết Ngân mở miệng nói:
- Ngươi nói cố sự này, là muốn ám chỉ ta xông phá gông xiềng lễ giáo ở cùng với ngươi?
Tổ An:
- ...
Não của nữ nhân này có phải có chỗ nào không đúng hay không?
- Ách, ta không có ý này, chỉ là chúng ta phi hành trên không trung, ta bản năng nghĩ đến tư thế kinh điển kia, mới thuận miệng kể cố sự này cho ngươi...
Khóe môi Yến Tuyết Ngân hơi giương lên, có rất ít cơ hội nhìn hắn quẫn bách như vậy.
Bất quá gia hỏa này có ý đồ gì, thật cho rằng ta không biết sao?
- Nếu Rose kia yêu Jack, vì sao sau khi Jack vì nàng mà chết, còn phải sống một mình trên nhân thế, thậm chí gả cho nam nhân khác, sinh nhiều hài tử như vậy?
Tổ An nhịn không được gãi đầu:
- Cái này, chỉ có thể nói phong tục chỗ bọn họ không giống, tự tử là sự tình không đáng đề xướng...
Yến Tuyết Ngân lắc đầu:
- Luôn cảm thấy cố sự này là lạ, rất nhiều nơi không hợp lý.
Tổ An uể oải, đúng như Vân Gian Nguyệt nói, gia hỏa này là Băng Thạch Nữ, loại chuyện ái tình cảm động này, nàng lại nghiên cứu vấn đề hợp lý.
Lúc này nội tâm Yến Tuyết Ngân lại đang xoắn xuýt, vừa rồi hắn kể chuyện xưa kia, sau khi Jack và Rose làm động tác này sẽ hôn nồng nhiệt, nếu lúc này hắn thừa cơ hôn ta, thì làm sao bây giờ?
Tuy không nguyện ý thừa nhận, nhưng nàng rõ ràng mình không kháng cự giống như trước kia, dù sao hai người từng có quan hệ thân mật nhất, vừa rồi cũng hôn qua một lần, trước lạ sau quen...
A phi phi phi, Yến Tuyết Ngân a Yến Tuyết Ngân, ngươi suy nghĩ lung ta lung tung gì thế!
Lý do duy nhất đáp ứng hắn, là do đây là canh giờ cuối cùng, cũng coi như kết thúc một đoạn nghiệt duyên.
Bất quá trừ hôn, quyết không cho phép gia hỏa này làm sự tình khác.
Đặc biệt là đôi tay làm ác kia, nếu dám duỗi loạn, nhất định sẽ đông cứng hắn.
Càng đừng đề cập tới sự tình càng quá phận...
Trong óc nàng kìm lòng không được hiện ra hình ảnh trong Đại Tuyết Sơn, da thịt đỏ hồng như ẩn như hiện, toàn bộ thân thể mềm nhũn.
Cách một hồi, nàng nhếch miệng, sao hôm nay tiểu tử này quy củ như vậy, không có tới hôn nàng, tay cũng chỉ nhẹ nhàng ôm eo, không có bất luận cử động làm loạn gì?
Lại cách một lúc, nàng nhịn không được cắn môi, sắp đến Tử Sơn, hắn còn không hôn, về sau có phải không còn cơ hội hay không.
Mãi cho đến phụ cận Tử Sơn, Tổ An chỉ ôm nàng, đồng thời không có bất kỳ cử động gì khác.
- Đây là lần đầu tiên ta ghét bỏ Phong Hỏa Luân quá nhanh.
Tổ An thở dài, nhẹ nhàng buông nàng ra.
- Ở chỗ này tách ra, trên núi có không ít Đại Tông Sư, khắp nơi là thần niệm liếc nhìn, nếu bị bọn họ thấy, sẽ tổn hại thanh danh của ngươi.
Sau khi nói xong nhìn nàng phất tay, thần sắc hiu quạnh rời đi.
Yến Tuyết Ngân nghĩ tới vạn loại phương pháp đối phương dây dưa, mình lại tiêu trừ từng cái… không ngờ tới đối phương nhẹ nhàng buông tay như vậy, trong lúc nhất thời nàng không thích ứng.
Vốn nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, trong vòng một canh giờ triệt để yêu đương với đối phương, thậm chí chỉ cần không đột phá bước cuối cùng, nàng đều có thể tiếp nhận, muốn mượn chuyện này để cho mình không còn tiếc nuối, để tâm cảnh viên mãn, sau đó có thể thong dong chém rụng cảm tình với hắn, đến thời điểm thật có thể lấy thân phận trưởng bối của Sơ Nhan đối mặt hai người bọn hắn.
Từ nay về sau chỉ có Yến quan chủ của Bạch Ngọc Kinh, không có Yến tỷ tỷ trong miệng người kia.
Nhưng hết lần này tới lần khác, sự tình không có dựa theo kế hoạch của nàng, gia hỏa này trong lúc nhất thời biến thành chính nhân quân tử, ngược lại nàng biến thành nửa vời.
Bờ môi nàng khẽ nhếch mấy lần, nhưng do dự thật lâu, cuối cùng không có mở miệng, loại chuyện này nàng làm sao có thể chủ động nói cái gì.
Đợi nàng đổi tốt y phục trở lại biệt viện, phát hiện Sở Sơ Nhan đang ở trong phòng đợi nàng:
- Sư phụ, ngài đi đâu vậy?
Thấy nàng trở về, hiển nhiên có loại cảm giác buông lỏng một hơi.
- Ra đi dạo một chút.
Trong lòng Yến Tuyết Ngân bực bội, cũng không thể nói mới vừa cùng lão công của ngươi ra ngoài yêu đương một canh giờ chứ.
Sở Sơ Nhan kinh ngạc đánh giá nàng:
- Sư phụ, tựa hồ có sự tình phiền lòng gì, không bằng nói ra, xem ta có thể giúp đỡ được gì hay không?
- Ngươi suy nghĩ nhiều, ta không có sự tình gì phiền lòng.
Yến Tuyết Ngân tự nhiên không nguyện ý nhiều lời.
Sở Sơ Nhan lại không lui:
- Sư phụ, chúng ta cùng một chỗ sinh hoạt lâu như thế, ngươi có tâm sự hay không ta còn nhìn không ra? Ta biết ngươi không muốn ta phân tâm ở trước khi thi đấu, bất quá sư phụ ngươi càng trọng yếu hơn.