- Vân tỷ tỷ!
Tổ An vừa mừng vừa sợ, nhịn không được chạy tới, hung hăng ôm nàng vào lòng, tay còn không nhịn được bóp mông đối phương vài cái.
- Ngươi làm gì?
Vân Gian Nguyệt không ngờ hắn trực tiếp như vậy, đẩy hắn ra, tức giận nhìn hắn.
- Cái xúc cảm này, đúng là của Vân tỷ tỷ rồi.
Tổ An cười hì hì nói.
Vân Gian Nguyệt đỏ mặt, hỗn tiểu tử này thật to gan lớn mật, không có chút khách khí nào với mình.
Tổ An thì bỗng nhiên ồ lên:
- Bành Vô Diễm thật bị ngươi bắt sao? Ngươi làm sao dịch dung giống Bành trưởng lão như vậy, hôm nay chúng ta hoàn toàn không nhìn ra khác biệt.
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng:
- Những ngày này trong mắt ngươi đều là những tỷ tỷ muội muội kia, làm sao nhìn ra được ta tới.
Nghe ý tứ trong lời nói của nàng, Tổ An giật mình:
- Trong khoảng thời gian này Bành trưởng lão đều là ngươi?
- Đương nhiên.
Vân Gian Nguyệt có chút ngạo nghễ.
- Bành trưởng lão kia là trưởng lão không quá nổi danh của Không Minh Đảo, hơn nữa Không Minh Đảo xưa nay thâm cư hải ngoại, cùng tám phái khác tới lui không mật thiết, đám người Vương Vô Tà cũng chưa từng thấy qua, ta tùy tiện dịch dung một chút, tự nhiên có thể lừa dối vượt qua kiểm tra.
- Thế nhưng đệ tử thủ tịch của Không Minh Đảo rất lợi hại.
Bỗng nhiên Tổ An biến sắc.
- Chẳng lẽ nàng là Hồng Lệ?
Khó trách trước đó luôn cảm thấy trên người đối phương có một loại cảm giác quen thuộc.
- Bây giờ ngươi mới phản ứng được, không biết nên nói ngươi là thông minh? Hay ngốc đây.
Vân Gian Nguyệt thở dài một hơi.
Tổ An nhất thời gấp:
- Thế nhưng hôm qua nàng mất tích, chúng ta nhanh đi tìm nàng!
Trước đó Bành Vô Diễm mất tích, tuy hắn lo lắng, nhưng dù sao không có quan hệ gì tới mình, còn Thu Hồng Lệ lại không giống.
- Yên tâm đi, đó là ta lừa bọn họ.
Vân Gian Nguyệt thoải mái nói, so với trước đó ở trên Kim Đỉnh hoàn toàn là hai người.
- Vậy hiện tại nàng ở đâu?
Tổ An nửa tin nửa ngờ.
Vân Gian Nguyệt buồn bực:
- Thế nào, lời nói của ta cũng không tin, còn sợ ta bán tiểu tình nhân của ngươi?
Tổ An cười làm lành:
- Ta còn không phải quan tâm sẽ bị loạn sao, quá lâu không thấy nàng, có chút kích động.
- Có bản lĩnh ngươi nói với vị Sở cô nương kia, nàng vừa vặn cũng ở trên núi.
Vân Gian Nguyệt cười lạnh.
Tổ An cười ngượng ngùng, đâu chỉ Sở Sơ Nhan, còn có Yến Tuyết Ngân, nếu biết được còn không phải vỡ tổ.
- Yên tâm, ta phái Hồng Lệ đi chấp hành một nhiệm vụ.
Vân Gian Nguyệt nói.
Tổ An giật mình:
- Khó trách hôm nay ngươi phải diễn vở kịch kia, nguyên lai là muốn trì hoãn tỷ thí, bất quá đến cùng có chuyện gì quan trọng, để cho các ngươi ngay cả tỷ thí cũng không để ý tới?
Bỗng nhiên thần sắc của Vân Gian Nguyệt cực kỳ phức tạp, nhìn chằm chằm Tổ An nửa ngày mới thăm thẳm nói:
- Ta có thể tín nhiệm ngươi không?
Tổ An sững sờ, nắm lấy tay nàng:
- Chúng ta cùng một chỗ đồng sinh cộng tử nhiều lần như vậy, giữa chúng ta đã không cần hoài nghi.
- Ha ha, ngươi và Băng Thạch Nữ không phải cũng đồng sinh cộng tử nhiều lần?
Vân Gian Nguyệt hiển nhiên không hài lòng câu trả lời này của hắn.
Tổ An cười ngượng nói:
- Không giống, chúng ta có quan hệ thân mật nhất.
Ai, quả nhiên miệng nam nhân là không đáng tin nhất.
Vân Gian Nguyệt đỏ mặt:
- Ai nói với ngươi cái này.
Sau đó hất tay hắn ra:
- Chuyện kia chỉ là sự cấp tòng quyền, ngươi được cứu, ta cũng được vui vẻ, không ai nợ ai, về sau không cần nhắc lại, về sau ngươi phải ở chung với Hồng Lệ, đồng dạng phải gọi ta sư phụ, trước kia thế nào, về sau thế ấy.
Tổ An giật mình, có lẽ vì xuất thân Ma Giáo, ở trên sự kiện kia, Vân Gian Nguyệt rõ ràng thoải mái hơn Yến Tuyết Ngân một chút.
Nhưng càng thoải mái như vậy, ngược lại để hắn càng cảm giác được đối phương xa cách, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
- Bất quá quan hệ của chúng ta xác thực không phải bình thường, coi như ngươi có thể tin, bất quá tiếp xuống ngươi nghe được cái gì, cũng không thể tiết lộ cho bất luận kẻ nào, bằng không ta có khả năng vạn kiếp bất phục.
Thần sắc của Vân Gian Nguyệt rất nghiêm túc.
Trong lòng Tổ An run lên, cho tới bây giờ không thấy nàng nghiêm túc như thế, sau đó gật đầu:
- Tốt!
Cảm nhận được hắn trịnh trọng, Vân Gian Nguyệt mới lên tiếng:
- Tối hôm qua có phải ngươi đi bắt Yến Vương không?
- Không nghĩ tới ngươi biết nhanh như vậy.
Mặc dù Tổ An có chút kinh ngạc, nhưng không quá ngoài ý muốn, tuy Tử Sơn cách Dịch thành không gần, nhưng sự tình lớn như thế, tốc độ truyền bá cũng kinh người, nàng thân là Giáo chủ Ma Giáo, biết cũng chẳng có gì lạ.
Huống chi nàng còn biết mình là Kim Bài Thập Nhất.
- Tại sao ngươi lại đối phó Yến Vương? Đừng nói với ta là bởi vì hắn muốn tạo phản.
Vân Gian Nguyệt nhìn hắn.
- Theo ta biết, ngươi là không có chút trung tâm gì với Triệu Hạo.