Người Đạo môn chín tông nhíu mày, tuy bọn họ không thích yêu nữ Ma Giáo kia, nhưng không thể không thừa nhận đối phương tuyệt đối không phải loại cuồng vọng tự đại, làm sao có khả năng khinh thường đến loại cấp độ này.
- Yến quan chủ nói rất đúng, tuy ta đã lệnh đệ tử tăng cường tuần tra Tử Sơn, nhưng hiển nhiên ngăn không được tồn tại như Vân Gian Nguyệt.
Vương Vô Tà nói.
- Ta lại cảm thấy chưa hẳn, tuy Vân Gian Nguyệt lợi hại, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, nếu nàng quang minh chính đại đến, chúng ta ngược lại không có ý tứ động thủ, nhưng nếu nàng gây sóng gió trước, chúng ta xuất thủ cũng có lý do, đến thời điểm vẫn là nàng ăn thiệt thòi.
Vạn Thông Thiên nhịn không được đưa ra ý kiến ngược lại.
- Hắc hắc, chỉ có thể nói Vạn huynh nhận biết yêu nữ kia còn chưa đủ, Vân Gian Nguyệt hành sự tùy tâm, có lúc thậm chí còn điên điên khùng khùng.
Quan Sầu Hải cười nói.
Ánh mắt của Bành trưởng lão híp lại, thù này ta nhớ rồi.
Nàng tự nhiên không muốn gánh chịu danh tiếng này, liên tục nói là người nào đó ở đây bắt đồ đệ nàng, làm mọi người rơi vào đường cùng, chỉ có thể đồng ý nàng đi điều tra chỗ ở, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đều bình thường.
Vương Vô Tà vừa an ủi nàng không nên gấp gáp, vừa tỏ thái độ chắc chắn sẽ toàn lực trợ giúp nàng tìm đệ tử.
Thi đấu chỉ có thể tạm thời trì hoãn, mọi người trở về biệt viện của mình.
Toàn bộ Tử Sơn lòng người bàng hoàng, phải biết ngay cả Bành Vô Diễm cũng bị vô thanh vô tức bắt đi, như vậy bắt đệ tử khác chẳng phải càng dễ?
Trưởng bối các phái cũng lo lắng, lệnh các đệ tử hạch tâm không được rời ánh mắt của mình, miễn cho giẫm lên vết xe đổ.
Thậm chí ngay cả Yến Tuyết Ngân cũng trở lại biệt viện đóng cửa không ra, nàng có chút nghĩ mà sợ, nếu tối hôm qua mình rời đi, người bí ẩn kia thừa cơ đến bắt Sơ Nhan thì sao.
Tổ An trở lại phòng, căn dặn Tạ Đạo Uẩn trong khoảng thời gian này đừng chạy lung tung, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Dù sao chiến lực của Bành Vô Diễm còn trên nàng.
Đương nhiên nếu thật là Vân Gian Nguyệt ra tay, hắn ngược lại không sợ, mấu chốt là vạn nhất có người khác thì phiền phức.
Đúng lúc này, hắn được thông báo, Không Minh Đảo Bành trưởng lão tới tìm.
Tổ An tê cả da đầu, trước đó đối phương ở trên Kim Đỉnh hung hăng càn quấy, hắn là được chứng kiến, nhiều tông chủ như vậy đều bị nàng nắm chết.
Sao lại tới tìm ta? Chẳng lẽ hoài nghi ta bắt Bành Vô Diễm kia?
Mặc dù không tình nguyện, nhưng lo lắng nàng bởi vì đồ đệ mất tích làm ra sự tình gì không lý trí, nên vội vàng đi ra nghênh tiếp:
- Bành trưởng lão có đầu mối gì sao?
Đối phương không đáp, chỉ nhìn hắn.
Tổ An bị ánh mắt của nàng nhìn mà tê tê, đành phải tiếp tục nói:
- Bành trưởng lão yên tâm, ta cũng hạ lệnh binh lính dưới trướng tìm kiếm các nơi, nếu có tin tức của Bành cô nương, chắc chắn sẽ thông báo ngươi.
Lúc này Bành trưởng lão mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tạ Đạo Uẩn và đám người Trương Tử Giang, chậm rãi nói:
- Ta có chuyện quan trọng muốn nói riêng với Tổ đại nhân.
Tổ An sững sờ, không nghĩ tới nàng có cái gì muốn nói riêng với mình, chẳng lẽ thật phát hiện Bành Vô Diễm bị tông chủ Đạo môn nào đó bắt? Cho nên tới tìm mình chủ trì công đạo.
Tạ Đạo Uẩn và Trương Tử Giang đều có chút lo lắng, tu vi của Bành trưởng lão tựa hồ không thấp, bây giờ lại đang tức giận, đơn độc ở chung khó đảm bảo sẽ không gây ra chuyện gì.
Bất quá Tổ An lại không sợ, cho bọn hắn một cái ánh mắt yên tâm, để bọn hắn ra ngoài chờ.
Sau đó mới nhìn nữ nhân trung niên phía trước:
- Bành trưởng lão có gì muốn nói?
Bành trưởng lão nhìn chằm chằm hắn, sau đó khẽ cười một tiếng:
- Tổ đại nhân quả nhiên thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ngay cả đến Tử Sơn, bên người cũng mang theo một đại mỹ nhân nữ giả nam trang.
Ánh mắt Tổ An trợn to, không phải bởi vì đối phương nhìn ra thân phận của Tạ Đạo Uẩn, mà là thanh âm của nàng.
Trước đó thanh âm của nàng rõ ràng là điển hình của phụ nữ trung niên, hơn nữa còn làm người nghe khó chịu.
Lúc này thanh âm lại kiều mị êm tai, đồng thời còn có một loại cao ngạo.
Nhưng hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt dung hợp lại hoàn mỹ như vậy, chỉ sợ chỉ có người kia, Tổ An kinh nghi bất định nhìn nàng:
- Vân... Vân tỷ tỷ?
- Tổ đại nhân quả nhiên có cấu kết với Giáo chủ Ma Giáo.
Lúc này Bành trưởng lão lại khôi phục thanh âm trước đó, nhìn hắn cười lạnh.
Tổ An giật mình, mình lại bị âm?
Ta sát, cái này thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, thật sẽ bị coi là đồng lõa bắt cóc Bành Vô Diễm?
Chờ chút...
Hắn không dám tin nhìn nữ nhân trước mắt, thanh âm kia làm sao có khả năng giống như thế?
Nhìn bộ dáng hắn xoắn xuýt, bỗng nhiên Bành trưởng lão cười khúc khích, sau đó tay phất một cái, bóc mặt nạ trên mặt, tóc dài như thác nước tán lạc, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành.