Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3067 - Chương 3067 - Mất Tích (3)

Chương 3067 - Mất tích (3)
Chương 3067 - Mất tích (3)

- Ở cùng Hỏa Linh sư thái?

Quan Sầu Hải a một tiếng, thần sắc trở nên bát quái.

Thấy sắc mặt người khác mập mờ, Hỏa Linh sư thái đỏ mặt, Vạn Thông Thiên thì gấp:

- Họ Quan, không có xấu xa như ngươi nghĩ, chúng ta là nghiêm túc nói chuyện phiếm.

Thấy hắn lo lắng giải thích, Hỏa Linh sư thái chỉ cảm thấy trong lòng bực bội, hỏa khí soạt soạt soạt tăng lên.

- Hơn nửa đêm ở cùng một phòng, trò chuyện một đêm, xác thực đủ nghiêm túc.

Quan Sầu Hải hài hước nói, xưa nay Ly Hận Thiên và Bích Lạc Cung không hợp, tự nhiên là sợ cho thiên hạ không loạn.

- Họ Quan, ngươi thật là mồm chó nhả không được ngà voi.

Hỏa Linh sư thái giận dữ, vỗ bàn đứng dậy mắng.

Quan Sầu Hải dù sao cũng là tông chủ một phái, ở trước mặt nhiều người bị chửi, mặt mũi làm sao chịu được, cũng vỗ bàn đứng dậy:

- Chính các ngươi làm ra sự tình, còn không cho người khác nói.

- Đủ rồi!

Thấy hai người lại cãi lộn, Vương Vô Tà nghe không vô nữa.

- Hiện tại đang thảo luận sự tình Bành sư điệt mất tích, không nên nói chuyện khác.

Sau khi nói xong, hắn nhìn về phía Bành trưởng lão:

- Tu vi của Bành sư điệt không yếu, ngươi lại thủ ở bên cạnh, ta thực nghĩ ra không, trên Tử Sơn người nào có bản sự này, có thể vô thanh vô tức bắt nàng đi.

Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Bành trưởng lão, đúng vậy, trên Tử Sơn này người tu vi cao hơn Bành trưởng lão không phải không có, nhưng muốn nói có thể làm cho nàng không phát giác cướp người đi, thì căn bản không có khả năng.

- Hôm qua có người thần bí đưa thư, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ta, quan hệ tới tỷ thí hôm nay, tuy ta cảm thấy đối phương lén lén lút lút, nhưng quan hệ đến thi đấu, ta không dám xem thường, nên dựa theo ước định đến chỗ hẹn.

Bành trưởng lão lộ ra vẻ ảo não.

- Đáng tiếc ta đến địa điểm ước định, lại không nhìn thấy người.

Lúc này Vạn Thông Thiên và Hỏa Linh sư thái kinh hô một tiếng, tựa hồ nghĩ đến sự tình tương tự gì.

Vương Vô Tà nhìn về phía bọn họ:

- Hai vị nghĩ đến manh mối gì?

- Không có.

Hai người trăm miệng một lời đáp, làm sao có thể để người khác biết tai nạn xấu hổ của hai người, này còn không thành trò cười của Đạo môn?

Lúc này Bành trưởng lão nói tiếp:

- Sau đó ta đi về, nghĩ không có chuyện gì phát sinh, chỉ coi là có người đùa quái đản, bây giờ nghĩ lại Vô Diễm hẳn xảy ra chuyện ở lúc đó.

Bạch Ngọc Kinh Lý Trường Sinh hiếu kỳ nói:

- Sau khi ngươi trở lại cũng không xác nhận đồ đệ có ở trong phòng hay không, cho tới hôm nay mới phát hiện nàng mất tích?

- Vô Diễm luân phiên đại chiến, lúc này rất cần nghỉ ngơi, mà không giống ai đó lâm thời ôm chân phật.

Bành trưởng lão vừa nói vừa lạnh lùng nhìn hai người Vạn Thông Thiên.

Trong lòng Vạn Thông Thiên và Hỏa Linh sư thái khó chịu, hừ một tiếng biểu thị kháng nghị.

Tiếp xuống Bành trưởng lão đại náo Kim Đỉnh, luôn cảm thấy có mấy môn phái không cam tâm đệ tử của bọn họ thua trận, cho nên cao thủ thế hệ trước không để ý thân phận xuất thủ.

Này làm sắc mặt người Côn Lôn Hư, Thái Huyền Động nhất thời khó coi, thậm chí ngay cả Vương Vô Tà cũng tái mặt, bởi vì đệ tử của bọn hắn đều thua Bành Vô Diễm.

Bất quá mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía Vương Vô Tà, người môn phái khác thua đã thua, không phải sự tình to tát gì, không đến mức làm ra loại sự tình không để ý thân phận.

Nhưng Vương Vô Tà không giống, Ngô Tiểu Phàm là đệ tử của Vương Vô Tà, nhân tuyển mà mọi người công nhận có khả năng vô địch nhất, Vương Vô Tà ngay cả Lục Lân Bảo Khải cũng cho hắn mượn, có thể nghĩ muốn chiến thắng bao nhiêu.

Hơn nữa nơi đây là Tử Sơn, tu vi của Vương Vô Tà lại cao, hắn đúng là có động cơ và năng lực làm chuyện này lớn nhất.

Thấy ánh mắt hồ nghi của mọi người, khuôn mặt của Vương Vô Tà đỏ bừng, loại sự tình này hắn thật khó lòng giãi bày.

Lúc này Yến Tuyết Ngân mở miệng:

- Có phải là Ma Giáo Vân Gian Nguyệt làm hay không, cảm giác loại sự tình này giống như phong cách hành sự của nàng.

Nghe nàng nói, mọi người giật mình, Bành trưởng lão càng trừng to mắt nhìn Yến Tuyết Ngân.

Băng Thạch Nữ này quả nhiên là đối thủ một mất một còn của ta, ta đã dịch dung thành như vậy, nàng còn có thể phát giác được khí tức của ta?

Vương Vô Tà thì nhân cơ hội tiếp lời Yến Tuyết Ngân:

- Yến quan chủ, tại sao lại cho rằng như vậy?

Lúc này Tổ An cũng nhìn về phía nàng, không giống người khác kinh khủng, lúc này trong lòng hắn lại mừng rỡ, Vân tỷ tỷ cũng tới?

Ánh mắt Yến Tuyết Ngân và Tổ An vừa chạm liền tách ra, đáp:

- Ma Giáo và chúng ta ước định ngày luận võ sắp đến, theo lý thuyết các nàng cần phải đến bên này, sớm làm quen tình huống mới phải, nhưng nhiều ngày như vậy, một mực không thấy nàng xuất hiện, điều này nói rõ hoặc là các nàng quá khinh thường, hoặc các nàng đã đến, bất quá không phải thân phận chân thật.

Bình Luận (0)
Comment