Đây cũng là nhận thức chung của đông đảo tu sĩ, người tu hành ngày bình thường có uy năng kinh thiên triệt địa, nhưng trừ khi cao đến cảnh giới nhất định, bằng không đối mặt quân chính quy, chỉ có đào mệnh.
Dù sao quân đội có các loại quân trận, có thể phân tán công kích của người tu hành, còn có thể quy tụ lực lượng của binh lính.
Mặt khác trong quân đội còn không thiếu các loại vũ khí hạng nặng được trận pháp gia trì, như Phá Giáp Tiễn, Công Thành Nỗ, Đại Pháo… có ngay cả tường thành cũng có thể oanh mở, càng không nói đến thân thể máu thịt.
Lại thêm trong quân đội cũng có cao thủ tu hành, bọn họ cùng nhau oanh kích, này không phải người tu hành đơn độc có thể chống được.
Bây giờ mưa tên bắn về phía Tổ An chính là Phá Giáp Tiễn, chuyên phá nguyên khí hộ thể của người tu hành, trận hình dày đặc như thế, khiến người ta muốn tránh cũng không cách nào tránh.
Bây giờ cách quá xa, người trên cổng thành muốn cứu viện cũng không có cách nào.
Chẳng lẽ lại một Kim Bài Tú Y phải bỏ mạng ở chỗ này?
Nhìn mưa tên bắn nhanh đến, Tổ An cũng không tránh né, ngược lại thần sắc cực kỳ bình tĩnh.
Nháy mắt sau, một cỗ khí tức khủng bố từ trên trời giáng xuống, đám mây ở chân trời ngưng tụ, mưa tên vốn khí thế hung hăng phóng tới như bị ngưng đọng, tất cả không nhúc nhích ngừng ở giữa không trung.
Thấy thế, tất cả mọi người nhất thời kinh hãi, nhìn mây khói lăn lộn trên trời, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
Người bên Yến Vương thế tử biến sắc, mà quan viên Dịch quận trên cổng thành thì cuồng hỉ:
- Là hoàng thượng, hoàng thượng đến!
Lúc này bọn họ mới nhớ, Kim Bài Tú Y có năng lực triệu hoán hoàng đế buông xuống!
Khó trách Thập Nhất đại nhân từ đầu tới cuối trấn định.
Trong khói mây cuồn cuộn, dần dần hình thành một cái đầu lâu to lớn, đương nhiên đó là bộ dáng của Triệu Hạo.
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Trên tường thành, Trương Giải dẫn đầu quỳ xuống, thần sắc kích động không gì sánh được, quả nhiên là phong hồi lộ chuyển.
Triệu Hoảng cũng biến sắc, vội vàng xuống ngựa quỳ bái, có hắn đi đầu, toàn bộ quân đội Yến Vương vội vàng quỳ xuống hô to ngô hoàng vạn tuế, thanh thế cực kỳ kinh người.
Trên Tử Sơn, Vương Vô Tà bỗng nhiên mở mắt, thu tử khí mờ mịt ở quanh người vào trong cơ thể, vẻ mặt nghiêm túc:
- Khi nào ta mới có thể đạt tới cảnh giới như thế?
Giám Hoàng đại sư của Vô Ưu Tự đang dạy đồ đệ ngang bướng, lúc này cũng đột nhiên có cảm giác nhìn về phía Dịch quận:
- Gần nhất hoàng đế xuất hiện không khỏi quá nhiều lần, đây là dấu hiệu thiên hạ biến.
Trên không Dịch thành, Triệu Hạo cũng có cảm giác như vậy, hư ảnh đầu lâu nổi giận đùng đùng nhìn Tổ An:
- Lại có chuyện gì?
Đến từ Triệu Hạo, điểm nộ khí +888 +888 +888...
Không trách hắn tức giận, Tú Y Sứ Giả khác mỗi lần sử dụng lực lượng của hắn đều kinh sợ, cả đời chưa hẳn dám triệu hoán một lần.
Kết quả tiểu tử này mấy ngày ngắn ngủi liên tục triệu hoán ba lần, đây là coi hắn như khỉ làm xiếc sao?
Mấu chốt là bây giờ hắn sắp Thiên Nhân Ngũ Suy, quanh năm ở trong cấm địa bế quan, tựa như một người ngủ say, bị người liên tục đánh thức như vậy, không tức giận mới lạ.
Tổ An cung kính thi lễ, nhìn trận doanh Yến Vương ở đối diện nói:
- Yến Vương thế tử khởi binh tạo phản, Dịch thành nguy cơ sớm tối, thuộc hạ đã không có cách, chỉ có thể xin bệ hạ giúp đỡ.
Thực ra lấy năng lực của hắn, đối mặt cục diện này cũng không phải không có cách nào.
Nhưng trên chiến trường nhiều người như vậy, rất nhiều át chủ bài dùng ra, rất dễ dàng bị người liên tưởng đến mình là Tổ An.
Mà coi như mình xuất sinh nhập tử, từ đầu tới cuối cũng không được chỗ tốt gì.
Đã như vậy, cần gì phải vì sự tình đoàn thể giao ra tâm huyết của mình, ngược lại có Triệu Hạo không dùng thì phí.
Hơn nữa hắn cố ý triệu hoán Triệu Hạo nhiều lần, là muốn xem có thể nhờ vào đó suy yếu thần hồn của hắn hay không, đồng thời xem đối phương xuất thủ mấy lần, tương lai cũng có phương pháp ứng đối.
Năm đó ở trong bí cảnh, tuy đã giao thủ qua, nhưng đây chẳng qua là một sợi phân hồn, phương thức công kích khác bản thể rất lớn.
Ánh mắt hắn liếc qua mưa tên treo trên không trung, thần sắc không khỏi ngưng trọng mấy phần.
Triệu Hạo nghe vậy lúc này mới liếc nhìn toàn trường, rất nhanh liền có phán đoán, quát nói:
- Triệu Hoảng, ngươi thật lớn mật!
Hắn vừa dứt lời, cũng không thấy hắn có dấu hiệu xuất thủ, vô số Phá Giáp Tiễn hóa thành bột mịn.
Nhìn thấy một màn này, mọi người đều hít sâu một hơi.
Triệu Hoảng run rẩy, quỳ ở trên mặt đất hành lễ nói:
- Bệ hạ minh giám, vi thần là bị buộc bất đắc dĩ, chỉ vì lo lắng phụ vương an nguy, biết hắn bị kẻ gian hãm hại, muốn bọn hắn không dám gia hại phụ vương mà thôi.
Ở Dịch quận, Triệu Hoảng hắn cơ hồ là dưới một người trên vạn người, ngày bình thường ai không ngưỡng mộ hắn.