Rất nhanh một đệ tử Bạch Ngọc Kinh đến:
- Bái kiến Quốc Sư, nơi này có thư Yến quan chủ tự tay viết, mong Quốc Sư xem qua.
- Yến... Yến quan chủ?
Nhịp tim của Vương Vô Tà tăng tốc mấy phần, hắn không ngờ Yến Tuyết Ngân sẽ chủ động liên hệ hắn.
Trong lúc nhất thời vừa kinh hỉ lại vừa hồ nghi, dù sao chuyện này không quá phù hợp tính tình của Yến Tuyết Ngân.
Có điều hắn lập tức lo lắng, chẳng lẽ Yến Tuyết Ngân viết thư tuyệt giao... cái này ngược lại là có khả năng.
Lúc mở thư ra, hắn phát hiện mình chưa từng khẩn trương như thế, tay hơi run rẩy.
Chữ viết xinh đẹp thoát tục kia đúng là Yến Tuyết Ngân tự tay viết...
Xem hết nội dung phía trên, tâm tình khẩn trương của hắn biến thành cuồng hỉ:
- Ngươi trở về bẩm báo Yến quan chủ, Vương mỗ sẽ không để nàng thất vọng.
Một mực chờ đến tối, Vương Vô Tà vốn tĩnh toạ ở trên Thuần Dương Điện đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài, cước bộ cực kỳ nhẹ nhàng.
Có điều rất nhanh hắn lại đi về, ở trước gương đồng sửa sang lại dung mạo của mình, nhìn hình tượng tuấn lãng nho nhã trong gương, hắn hài lòng gật đầu, lúc này mới bước ra ngoài.
Ban ngày, thời điểm đệ tử Bạch Ngọc Kinh truyền tin, Yến Tuyết Ngân ở trên thư hẹn hắn tối nay gặp nhau.
Lúc đó hắn hàm hồ bảo đệ tử kia nói sẽ không để cho Yến quan chủ thất vọng, chủ yếu là không muốn người ta biết hai người hẹn buổi tối gặp riêng, bằng không truyền đi, sẽ ảnh hưởng danh tiếng của Yến Tuyết Ngân.
Tuy bất ngờ lấy tính tình của Yến Tuyết Ngân, làm sao lại hẹn như vậy, nhưng kia là đệ tử Bạch Ngọc Kinh đưa tin, hơn nữa thư cũng là Yến Tuyết Ngân tự tay viết, tuyệt đối không giả được, nói không chừng những năm này Yến Tuyết Ngân cô đơn một người cũng tịch mịch, lần này tới Tử Sơn gặp lại, nghĩ đến trong những người theo đuổi kia, mình thuộc về loại hợp ý nhất, sau đó mới hẹn hắn...
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình của Vương Vô Tà nhất thời tốt lên, khóe miệng cũng kìm lòng không được khẽ nhếch.
Một đường đi tới đình nghỉ mát ở hậu sơn của Quan Tâm Phong, Vương Vô Tà nghĩ thầm Tuyết Ngân cũng bỏ không ít công sức, loại địa phương vắng vẻ này ngay cả đệ tử Chính Dương Tông biết cũng không nhiều.
Bất quá cái này phù hợp tính tình thanh lãnh của nàng, nàng khẳng định không hy vọng sự tình hẹn mình bị người khác trông thấy.
Xa xa hắn nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp màu trắng ngồi ở bên cạnh đình nghỉ mát, dù chỉ có một bóng lưng, nhưng dưới ánh trăng nhàn nhạt, đã đủ để phác hoạ thân ảnh yểu điệu của nàng.
Tuy những năm này Vương Vô Tà tự xưng công phu dưỡng khí tăng trưởng, nhưng hiện tại lại khẩn trương như trở về thời thiếu niên.
Nàng nửa đêm hẹn ta tới nơi này làm gì, đến cùng là thương nghị sự tình Bành Vô Diễm mất tích, hay thầm kín tâm sự?
Cái trước thì không cần thiết bí ẩn như vậy, vậy nếu như là cái sau...
Nghĩ đến sự tình mong nhớ ngày đêm rất có thể vào hôm nay giải mộng, hắn chỉ cảm thấy mỗi một tế bào trong người đều đang hoan hô.
- Tuyết Ngân, ta tới.
Vương Vô Tà sửa sang lại y phục, đi qua nhẹ nhàng kêu gọi.
Thanh âm của hắn không lớn, sợ để cho người khác nghe được, cũng sợ đường đột giai nhân.
Kết quả đối phương không có phản ứng.
Vương Vô Tà sững sờ, nghĩ thầm chẳng lẽ thanh âm của mình quá nhỏ.
Sau đó hắn thoáng cất cao âm lượng, kết quả đối phương vẫn thờ ơ, chỉ có váy áo nhẹ nhàng phiêu động.
- Chẳng lẽ đã ngủ?
Vương Vô Tà nghĩ thầm, có thể nàng ở chỗ này chờ quá lâu, cho nên tức giận không để ý tới ta.
Ai, mình nên tới sớm một chút, loại chuyện này lại để Tuyết Ngân chờ ta, thật sự là ngu ngốc.
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn nhìn đối phương vừa xin lỗi vừa đi qua.
Kết quả đối phương vẫn không có phản ứng, trong lòng hắn có chút lo nghĩ:
- Tuyết Ngân?
Bản năng đưa tay đến đầu vai nàng, lo lắng nàng xảy ra chuyện gì.
Kết quả bỗng nhiên biến sắc, cả người trong nháy mắt lui về phía sau.
Bất quá vẫn muộn nửa nhịp, bóng hình màu trắng trực tiếp nổ tung, dẫn đến trên tay hắn có chút dấu vết cháy khét.
Này còn chưa hết, trong nháy mắt đó sương trắng lan tràn, hắn không cẩn thận hít một hơi, lập tức cảm giác đầu óc có chút mê muội.
Hỏng bét, trúng độc!
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang lộng lẫy từ bên cạnh sáng lên.
Nếu Lâu Ngũ Thành ở chỗ này, nhất định sẽ tự ti trước đó mình thi triển kiếm pháp, hoàn toàn là làm nhục chữ kiếm này.
Trên bầu trời đêm, một cung điện màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện, khác biệt cung điện mơ hồ lúc trước của Lâu Ngũ Thành, mỗi một viên gạch, mỗi một mảnh ngói, thậm chí những hoa văn của cung điện này, đều có thể thấy rõ ràng.
Toàn thân tản ra một loại cao lạnh và uy áp giống như Tiên Nhân, phảng phất như tiếp ngươi lên trời, để ngươi không thể cự tuyệt.
Đây mới thực là Trường Sinh Kiếm!
Truyền thuyết địch nhân chết ở dưới kiếm, sau khi chết trên mặt còn treo nụ cười an lành, phảng phất như mừng rỡ nhìn thấy Tiên Nhân, hoặc thỏa mãn khi được trao tặng trường sinh.