Nghe nàng nói như thế, biểu lộ của mấy người mới thoáng dịu lại.
Lúc này Vu Vô Ngôn nhìn về phía Phùng Vô Thường, đưa cho đối phương một cái bình sứ đen nhánh:
- Phùng phong chủ, sự tình sau đó giao cho ngươi, rắc những cổ độc này vào trong thức ăn của các phong chủ, nghĩ đến ngươi hẳn làm được.
Lúc này Giám Hoàng đại sư có chút nghi ngờ nói:
- Thượng thiên có đức hiếu sinh, cổ độc này sẽ không lấy tính mạng bọn họ chứ?
- Lão hòa thượng ngươi thật dối trá.
Vu Vô Ngôn hừ lạnh.
- Yên tâm, chỉ để bọn hắn không làm loạn phá hư kế hoạch của chúng ta mà thôi, sẽ không lấy tính mạng bọn họ.
Lúc này Giám Hoàng đại sư mới chắp tay trước ngực:
- Thiện tai thiện tai.
Phùng Vô Thường tiếp nhận bình sứ màu đen, sau đó bàn tay vươn ra:
- Giải dược đâu?
Vu Vô Ngôn nhìn hắn:
- Ngươi muốn giải dược làm gì?
Phùng Vô Thường hừ một tiếng:
- Ta dù sao cũng phải bảo hộ an toàn chứ, bằng không lúc nào đó ngươi hạ cổ độc này, ta chẳng phải sẽ chết không có chỗ chôn.
Quan Sầu Hải mở miệng:
- Phùng huynh đệ cố kỵ cũng không phải không có lý, Vu trưởng lão, ngươi cho hắn đi.
Lấy tu vi của bọn họ bây giờ, độc bình thường căn bản không làm khó được, nhưng nếu là độc do Vu môn Đại trưởng lão tự mình điều phối, bọn họ lại không đủ lòng tin.
Nếu không phải tự trọng thân phận, nói không chừng hắn cũng tìm đối phương lấy chút giải dược.
Bây giờ mượn tay Phùng Vô Thường, xem như vạn vô nhất nhất.
Vu Vô Ngôn hừ một tiếng, lúc này mới đưa hai viên thuốc màu đỏ qua:
- Tiết kiệm một chút, sử dụng hết ta cũng không có nhiều.
Phùng Vô Thường biến sắc:
- Chỉ có hai viên?'
Hắn khẳng định không dám hoàn toàn tin tưởng đối phương, sẽ vụng trộm tìm người thí nghiệm thuốc, mới hai viên, hắn không nhất định thể kiểm tra được có an toàn hay không.
Vu Vô Ngôn cười hắc hắc:
- Cho ngươi nhiều, vạn nhất ngươi bí mật giải độc cho các phong chủ thì làm sao bây giờ?
Đám người Quan Sầu Hải gật đầu, nàng lo lắng không phải không có lý, lần này mọi người cùng làm đại sự, không cho phép có chút sơ suất.
Sắc mặt Phùng Vô Thường thay đổi mấy lần, cuối cùng thu giải dược vào trong lòng, không có kiên trì đòi càng nhiều.
- Đúng rồi, trước đó nữ oa nhi của Không Minh Đảo kia, là bị các ngươi bắt?
Lý Trường Sinh nhìn về phía Vu Vô Ngôn và Huyền Bát Cảnh.
- Nữ oa nhi gì, chúng ta muốn đối phó Vương Vô Tà, sợ bị hắn sớm phát hiện sơ hở, nơi nào sẽ phức tạp.
Huyền Bát Cảnh đáp.
Vu Vô Ngôn cũng lắc đầu phủ nhận.
Quan Sầu Hải cùng Lý Trường Sinh liếc nhau:
- Chẳng lẽ thật là Ma giáo Vân Gian Nguyệt sao?
Giám Hoàng đại sư trầm giọng nói:
- Trên Tử Sơn này, tựa hồ còn ẩn giấu thế lực thứ ba, mọi người phải cẩn thận đề phòng.
Quan Sầu Hải ân một tiếng:
- Tốt nhất trong khoảng thời gian này chúng ta âm thầm điều tra, đại sự sắp đến, nhất định phải bài trừ tất cả tai họa ngầm.
Mọi người gật đầu, sau khi thương nghị xong thì ai đi đường nấy.
Vu Vô Ngôn lấy ra một cái lục lạc, nhẹ nhàng lay động, ánh mắt của Vương Vô Tà dần dần khôi phục bình thường, sau đó yên lặng đi về Thuần Dương Điện, ven đường không ít đệ tử nhìn thấy hắn thì hành lễ, hắn đều như bình thường gật đầu ra hiệu, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ dị thường gì.
...
Trong Dịch quận, Tổ An vốn định trực tiếp về Tử Sơn, bất quá bởi vì Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ đến, mọi người ôn chuyện nên không gấp rời đi như vậy.
Mấy người đang thảo luận đến cùng là ai có khả năng dám làm chuyện bất chính với Triệu Hạo, bỗng nhiên có thủ hạ đến đây bẩm báo:
- Thập Nhất đại nhân, bên ngoài có một cô nương tự xưng họ Đường muốn gặp ngươi, nàng nói sau khi ngươi nghe được sẽ đồng ý gặp.
Tổ An sững sờ:
- Ngươi dẫn nàng đến phòng tiếp khách, ta lập tức tới ngay.
Người kia lĩnh mệnh lui ra, Vân Gian Nguyệt giống như cười mà không phải cười:
- Tổ đại nhân của chúng ta đến chỗ nào, cũng có mỹ nữ nhảy vào ngực.
Thu Hồng Lệ cũng nghi ngờ nhìn hắn:
- Đường cô nương này là ai?
- Còn có thể là ai, người của Tiêu Dao Lầu.
Vân Gian Nguyệt trợn mắt trừng một cái.
Thu Hồng Lệ nhất thời giật mình:
- Tổ đại ca lại có quan hệ mật thiết với nữ nhân kia?
Thời gian dài hợp tác với Yến Vương, tự nhiên biết Đường cô nương của Tiêu Dao Lầu, rất nhiều lĩnh vực đều là quan hệ cạnh tranh với Yến Vương phủ, mà thân phận của Đường Điềm Nhi này rất thần bí, tựa hồ có quan hệ rất sâu với Tiêu Dao Lầu và Trấn Viễn thương hội.
Tổ An ngượng ngùng cười cười:
- Không phải như các ngươi nghĩ, quan hệ bằng hữu thuần túy mà thôi, hẳn là có chính sự tới tìm ta, lát nữa ta sẽ giải thích với các ngươi.
Sau khi nói xong thì xin lỗi rời đi.
Lúc này Vân Gian Nguyệt mới giải thích quan hệ giữa Tổ An và Đường Điềm Nhi, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Yến Vương muốn vu oan Tiêu Dao Lầu lại không thành công.