Thu Hồng Lệ bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được có chút oán trách Vân Gian Nguyệt:
- Sư phụ, đều tại ngươi, hai năm này để ta rời hắn chuyên tâm tu luyện cái gì, rõ ràng là ta tới trước, nhưng cảm giác bị thật nhiều hồ ly tinh thừa lúc vắng mà vào.
Vân Gian Nguyệt lông mày nhảy nhót, cảm giác tựa hồ mình cũng bị chửi.
Nàng tức giận nói:
- Nam nhân của ngươi hoa tâm đại củ cải, trách ta cái gì chứ.
- Sư phụ, ngươi nói có độc dược gì có thể để hắn khăng khăng một mực chỉ thích một mình ta không? Nghe nói Vu môn có Tình Cổ, không biết có tác dụng hay không.
Thu Hồng Lệ lầu bầu nói.
Vân Gian Nguyệt giật mình:
- Những người chơi Cổ kia của Vu môn, ngươi tuyệt đối đừng dây vào, hơn nữa hiện tại ý nghĩ của ngươi không đúng, họ Tổ là người trọng tình trọng nghĩa, hắn và Sở Sơ Nhan, còn có mấy hồng nhan tri kỷ khác quan hệ tốt rất, ý nghĩ này của ngươi sẽ hại mình vạn kiếp bất phục.
Thu Hồng Lệ kỳ quái liếc nhìn nàng:
- Sư phụ, trước kia ngươi dạy ta, nam nhân đều là đồ chơi, ước gì giết sạch nam nhân trong thiên hạ, sao bây giờ ngươi càng giống như khuyên ta cùng nữ nhân khác sống chung hòa bình vậy?
Vân Gian Nguyệt đỏ mặt, sau đó tức giận nói:
- Sự tình của ngươi, ta quản làm gì, về sau đừng đến hỏi ta.
Thu Hồng Lệ vội vàng kéo cánh tay nàng:
- Sư phụ, ta nói đùa nha, đừng nóng giận... Ai nha, sư phụ, tựa hồ của ngươi lại lớn hơn, làm sao làm được, dạy ta một chút được không.
Trong đầu Vân Gian Nguyệt hiện ra hình ảnh Tổ An không ngừng nhào nặn, liếm mút hai bầu vú của nàng, còn nói như thế sẽ lớn hơn… tự nhiên không dám nói thật:
- Ngươi cũng không nhỏ, quan tâm cái này làm gì.
Thu Hồng Lệ lẩm bẩm một tiếng:
- Ai bảo họ Bùi kia quá nghịch thiên...
Lúc này Tổ An đi tới phòng tiếp khách, một bóng người xinh đẹp đang ngồi ở chỗ đó thưởng thức trà, có lẽ Tiêu Dao Lầu xem nàng như đại sứ hình tượng, cho nên cử chỉ, dáng vẻ đều không thể bắt bẻ, chỉ nhìn nàng uống trà, cũng có cảm giác hưởng thụ.
- Đường cô nương tìm ta có chuyện gì sao?
Tổ An hỏi.
- Có việc thì Điềm Nhi muội muội, không có việc gì thì Đường cô nương, ai, nam nhân quả nhiên đều là móng heo.
Đường Điềm Nhi đặt chén trà xuống, trên mặt không có nụ cười ngọt ngào như ngày thường, ngược lại có chút u oán.
Tổ An đành phải nói:
- Lần này ngươi tới là vì chuyện Trương Giải? Sự kiện này thật có chút xin lỗi.
Đường Điềm Nhi lắc đầu:
- Trương Giải không phải người của ta, có gì phải xin lỗi.
Tổ An giật mình, nghe Trương Giải nói, vẫn cho rằng hắn và hoàng thất tiền triều có chút quan hệ, mà Đường Điềm Nhi tựa hồ cũng là người phe phái kia.
- Bất quá từ trình độ nào đó, hắn xác thực cũng coi như minh hữu của ta, cho nên những ngày này ta vẫn khá buồn rầu.
Bỗng nhiên Đường Điềm Nhi nói.
- Thập Nhất đại nhân nghe được quan hệ của chúng ta, có phải cũng bắt ta hay không.
Tổ An tức giận nói:
- Ngươi là hảo bằng hữu của ta, ta làm sao có thể bắt ngươi.
Nghe được mấy chữ hảo bằng hữu, trong mắt Đường Điềm Nhi tràn ngập ý cười:
- Lần này ta tới không có sự tình khác, chỉ muốn hỏi một chút, ngươi dự định một mực trung tâm làm việc cho hoàng đế sao?
Tổ An sững sờ, sau đó sóng yên biển lặng đáp:
- Ta ăn bổng lộc của triều đình, lại là Tú Y Sứ Giả coi trọng trung thành nhất, làm sao có thể không tinh trung báo quốc?
Đường Điềm Nhi thăm thẳm thở dài:
- Xem ra ngươi không có thật sự coi ta là bằng hữu, không nguyện ý nói thật với ta.
Tổ An mỉm cười:
- Trên người ngươi không phải cũng có rất nhiều bí mật sao, ta không có bảo ngươi nói cho ta tất cả nha.
- Thế nhưng ta nói cho ngươi tình báo, rõ ràng hơn ngươi nói cho ta rất nhiều.
Đường Điềm Nhi quệt miệng, hiển nhiên có chút không cao hứng.
Tổ An cảm khái:
- Ta ngay cả thân phận Kim bài Thập Nhất cũng nói cho ngươi, ngươi cảm thấy ta còn không coi ngươi là bằng hữu?
Đường Điềm Nhi sững sờ, sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười ngọt ngào, rõ ràng tâm tình tốt hơn rất nhiều.
- Lần này ngươi tới tìm ta là có việc gì?
Tổ An thừa cơ hỏi.
- Không có chuyện thì không thể tới tìm ngươi sao?
Đường Điềm Nhi hừ một tiếng, bất quá vẫn nói.
- Lần này tới là có một việc phải nói cho ngươi, ngươi nghe xong, lại suy nghĩ hoàng đế như thế có đáng giá ngươi hiệu trung hay không.
- Chuyện gì?
Tổ An nghe đến có quan hệ với Hoàng Đế, nhất thời giữ vững tinh thần.
- Ngươi hẳn phải biết trong khoảng thời gian này, triều đình và Yêu tộc đại chiến là vì cái gì chứ?
Đường Điềm Nhi hỏi.
- Tựa hồ một tiểu thành ở biên cảnh bị Yêu tộc đồ sát, hoàng đế giận dữ, sau đó phái hai vị Quốc Công của Tần gia mang đại quân tiến đến thảo phạt.
Tổ An đáp, nói đến Tần gia xuất chinh cũng rất lâu, đáng tiếc bên Yêu tộc không phải ăn chay, song phương đánh túi bụi, vốn một mực giằng co, sau khi mình từ Yêu tộc trở về, mới mang đến cơ hội hòa đàm.