Lúc này Tổ An mới nói sự tình đồ thành, Thu Hồng Lệ nghe mà lòng đầy căm phẫn:
- Thật là không còn nhân tính, tại sao cẩu hoàng đế này có thể làm ra sự tình không bằng cầm thú như vậy!
Vân Gian Nguyệt cười lạnh nói:
- So với dục vọng của Đế Vương, mạng của dân chúng bình thường tính là cái gì, đặc biệt là tính cách của Triệu Hạo vốn bạc bẽo, có điều hắn làm ra sự tình thương thiên hại lý như vậy, cách bại vong đã không xa.
Lúc này nàng đã hạ quyết tâm, nghĩ biện pháp lan rộng tin tức này ra ngoài, dùng nó dao động căn cơ của Triệu Hạo, dù sao Ma giáo bọn họ là một mực làm sự tình phản kháng triều đình.
Mấy người thương nghị một lúc, Tổ An hỏi:
- Tiếp xuống các ngươi có tính toán gì, còn dự định về Tử Sơn không?
Lúc này Thu Hồng Lệ giống như cười mà không phải cười nhìn hắn:
- Ngươi muốn ta về Tử Sơn đánh với vị Bùi cô nương kia sao?
Tổ An nhạy bén phát giác được trong vấn đề này ẩn tàng nguy hiểm, bất quá vẫn ăn ngay nói thật:
- Ta tự nhiên không muốn các ngươi đánh nhau.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ai thua cũng phiền phức.
- Há, ngươi là không muốn ta cùng đại... Khụ khụ, Bùi cô nương tranh giành đệ nhất đi.
Thần sắc của Thu Hồng Lệ có chút sa sút, bộ dáng lã chã muốn khóc.
Vân Gian Nguyệt âm thầm giơ ngón tay cái, quả nhiên là hậu sinh khả uý, loại tâm cơ mê chết người không đền mạng này mới phù hợp đặc điểm của yêu nữ Ma Giáo.
Tổ An vội vàng nói:
- Người nào lấy đệ nhất ta không thèm để ý, chỉ không muốn các ngươi thua, mặc kệ là Mạn Mạn thua hay ngươi thua, ta đều không muốn nhìn thấy, dù sao mỗi người các ngươi đều bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy.
Còn có một nguyên nhân hắn khó nói, nếu thua người khác thì thôi, nhưng đối diện là đối thủ cạnh tranh tương lai, thua quá khó tiếp nhận.
Vân Gian Nguyệt cười lạnh:
- Lôi đài luận võ, chẳng lẽ còn có thể ngang tài ngang sức sao, ngươi không khỏi quá mong muốn đơn phương rồi.
Tổ An thở dài:
- Ta cũng đau đầu nha.
- Chuyện này không liên quan tới ngươi, các nàng ai thắng ai thua đều bằng bản sự, ngươi quan tâm làm quái gì.
Vân Gian Nguyệt khinh thường nói.
Lúc này Thu Hồng Lệ cũng điềm đạm đáng yêu nói:
- A Tổ, nếu ngươi đau lòng Bùi cô nương, ta có thể thua nàng, dù sao ta không phải Bành Vô Diễm, thua cũng chỉ ném mặt mũi của Không Minh Đảo mà thôi.
Vân Gian Nguyệt nhướng mày, Hồng Lệ càng ngày càng lợi hại, loại thủ đoạn này mặc dù mình cũng biết, nhưng bởi vì thực lực và tính cách mạnh mẽ, thực không có ý tứ dùng ra.
Bởi vậy nàng trên lý luận là Mị Thuật đại sư, nhưng chính thức thực hành thì đồ đệ càng lợi hại.
Đời này duy nhất một lần thi triển mị thuật là ở trong bí cảnh, cố ý khiêu vũ cho Tổ An nhìn.
Nghĩ đến sự tình lúc trước, nhịp tim nàng đột nhiên gia tốc mấy phần, chỉ có ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, tuy đoạn thời gian qua nàng lạnh nhạt, nhưng sâu trong thâm tâm, lại cực kỳ khát vọng cảm giác dục tiên dục tử kia.
Tổ An tự nhiên cũng rõ ràng Thu Hồng Lệ cố ý nói như vậy, bất quá trong lòng không ghét, nữ sinh thích đùa giỡn một chút mưu kế ngược lại càng có tình thú:
- Được rồi, các ngươi muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, ta không tham gia.
Thu Hồng Lệ nở nụ cười xinh đẹp, giống như bách hoa đua nở, mềm mại đáng yêu rúc vào trong ngực hắn.
Vân Gian Nguyệt vui mừng gật đầu, Hồng Lệ quả nhiên càng ngày càng tự nhiên, không hổ là truyền nhân mình coi trọng nhất.
Bất quá vì sao mình không có cao hứng, ngược lại nhìn thấy hai người thân mật, trong lòng tựa hồ lại... bực bội, muốn đổi thành mình thay thế Hồng Lệ?
Nàng không khỏi sợ hãi cả kinh, Vân Gian Nguyệt a Vân Gian Nguyệt, ngươi còn biết xấu hổ hay không, vậy mà ăn dấm của đồ đệ mình?
Nàng vội vàng ngăn lại suy nghĩ thay thế Thu Hồng Lệ kia, đành phải trút giận lên người Tổ An, đều là hỗn đản này hại mình.
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +300 +300 +300...
Tổ An nhìn thấy hệ thống toát ra một chuỗi lớn điểm nộ khí thì giật mình, nhìn Thu Hồng Lệ trong ngực, rốt cuộc minh bạch chuyện gì xảy ra.
Bất quá trong lòng cũng phiền muộn, cái này cũng trách không được ta nha, là Thu Hồng Lệ tự mình nhào vào.
Ở trong mắt nàng, quan hệ của hai người đã được sư phụ tán thành, tự nhiên không có nhiều cố kỵ như vậy.
Hắn đành phải ho khan:
- Không bằng chúng ta về Tử Sơn trước, không biết vì sao, ta luôn cảm thấy gần đây Tử Sơn có chuyện lớn phát sinh, sợ không ở bên kia sẽ xảy ra chuyện.
Người khác thì thôi, nhưng Sơ Nhan, Đại Mạn Mạn, còn có Tạ Đạo Uẩn đều ở Tử Sơn.
Còn Yến Tuyết Ngân, tu vi của nàng cao như vậy, không cần phải lo lắng.
Vân Gian Nguyệt gật đầu:
- Cũng tốt, vừa vặn sớm để những người Đạo môn kia mất hết thể diện.
Bành Vô Diễm "mất tích" thời gian cũng không ngắn, vừa vặn trở về trình diễn vương giả tái hiện.