Chờ sau khi đoạt giải nhất lại cho thấy thân phận, chỉ nghĩ biểu lộ đặc sắc của đám ngụy quân tử Đạo môn kia liền vui vẻ.
Trời đã tối, như vậy cũng thuận tiện bọn họ lên đường, có điều rất nhanh thì nghênh đến một vấn đề.
Làm sao về Tử Sơn.
Vân Gian Nguyệt là Đại Tông Sư có thể tự mình phi hành, bây giờ Thu Hồng Lệ có thể phi hành thời gian ngắn, nhưng cần nhờ phi hành lên đường mà nói, thì còn có chút lực chưa đủ.
Chỉ có thể do Vân Gian Nguyệt hoặc Tổ An mang.
Trong nội tâm nàng càng muốn đi cùng Tổ An, nhưng lại không có ý tứ biểu hiện ra ngoài, vì vậy chủ động nói:
- Ta đi cùng với sư phụ.
Thần sắc của Vân Gian Nguyệt rất đặc sắc, thời điểm cô nàng này nói chuyện, ánh mắt không ngừng nhìn Tổ An, bộ dáng hận không thể bổ nhào vào trong ngực hắn, miệng lại nói như vậy, rõ ràng là dùng tâm nhãn với cả ta.
Ta thực dạy ra một đồ đệ ngoan.
Nàng lạnh hừ một tiếng:
- Được rồi, các ngươi cũng coi như phân biệt rất lâu, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, ta không ở nơi này ngột ngạt.
Sau khi nói xong, cũng không đợi hai người phản ứng, thân hình lóe lên, đã biến mất ở trên bầu trời.
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +488 +488 +488...
Tổ An nháy mắt mấy cái, trên miệng nói hào phóng, nhưng tâm lý rõ ràng tức giận như vậy, ghen quá rồi.
Thu Hồng Lệ không biết nội tình, ngược lại cảm thán nói:
- Sư phụ thật vì ta cân nhắc rất nhiều, A Tổ, về sau chúng ta phải hiếu kính nàng thật tốt.
Thần sắc của Tổ An cổ quái, cái từ hiếu kính này, sao nghe quái như thế? Hiếu kính trên giường sao?
Có điều hắn không tiện giải thích, mơ hồ không rõ đáp một tiếng, sau đó lấy ra Phong Hỏa Luân, một tay ôm eo nhỏ nhắn của nàng:
- Đi thôi.
Thu Hồng Lệ mặc váy dài màu anh đào, phía trên còn tô điểm một số hoa nhỏ tinh xảo, bay đến trên bầu trời, váy áo tung bay, dáng người yểu điệu, Tổ An ôm nàng, có một loại cảm giác mềm mại không xương.
Hai người một đường phi hành, một đường trò chuyện, thực ra trước đó bọn họ đã trò chuyện rất nhiều, nhưng nam nữ đang yêu cuồng nhiệt, luôn có lời nói không hết.
Cũng không biết trò chuyện bao lâu, tình cảm của hai người càng ngày càng đậm, bất tri bất giác hôn nhau.
Thu Hồng Lệ ưm một tiếng, mới đầu có chút ngượng ngùng, về sau dần dần nhiệt tình đáp lại.
Bờ môi nàng mềm mại, quả nhiên là thổ khí như lan.
Thời điểm hai người quên mình, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng ho nhẹ, lúc này mới phát hiện đã đến phụ cận Tử Sơn, Vân Gian Nguyệt đang ở cách đó không xa trừng mắt nhìn hai người.
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +666 +666 +666...
- Sư phụ…
Thu Hồng Lệ le lưỡi, vội vàng từ trong ngực Tổ An đi ra.
Tổ An cũng có chút xấu hổ, nhìn điểm nộ khí nhảy liên tục, lại nhìn Vân Gian Nguyệt, không khỏi như có điều suy nghĩ.
Vân Gian Nguyệt không nói gì, chỉ nghiêm mặt nói:
- Đã đến phụ cận Tử Sơn, ở đây nhiều người phức tạp, ngươi nhanh khôi phục bộ dáng của Bành Vô Diễm đi.
- A…
Thu Hồng Lệ quay người nhìn Tổ An nói.
- Tổ đại ca, ngươi đi trước đi, ta không muốn ngươi thấy ta biến thành cái dạng kia.
Mấy ngày nay giao đấu, Bành Vô Diễm có hai thanh danh, một là nàng mạnh, một cái khác là nàng xấu, trước đó không có hiển lộ thân phận thì không có gì, bây giờ đã bị Tổ An biết, tự nhiên không muốn lưu lại ấn tượng không tốt gì ở trong lòng người yêu.
Tổ An vốn còn muốn cùng Vân Gian Nguyệt giải thích, bất quá tình huống hiện tại không cách nào nói, đành phải tạm biệt hai người.
Trở lại biệt viện, Tạ Đạo Uẩn giật mình ngồi dậy:
- Người nào?
Hiển nhiên hắn tiến vào phát động pháp trận nàng bố trí ở xung quanh.
- Là ta.
Tổ An đáp.
- Tổ đại ca.
Tạ Đạo Uẩn mừng rỡ, vén chăn lên ra đón.
Bây giờ nàng mặc áo ngủ, lại thêm ánh mắt nhập nhèm cùng mái tóc tán loạn, cả người nhìn rất lười biếng và hồn nhiên.
Lấy gia giáo của nàng, ngày bình thường tuyệt đối sẽ không như thế, cho dù đối mặt nữ tử, ăn mặc như vậy cũng khá thất lễ, huống chi là với một nam nhân?
Nhưng cùng Tổ An ở chung một chỗ, nàng dần dần tập mãi thành thói quen.
- Ta còn lo lắng ngươi bị sói trên núi ngậm đi.
Tổ An trêu ghẹo nói.
- Tổ đại ca thật xấu, trên núi này nào có sói gì.
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Đạo Uẩn ửng đỏ.
- Ngược lại là ngươi đi mấy ngày không trở lại, ta còn lo lắng ngươi xảy ra chuyện.
- Yên tâm, không có việc lớn gì, đã xử lý hoàn tất.
Tổ An đại khái nói sự tình phát sinh ở Dịch quận cho nàng, nghe mà nàng kinh hô liên tục, không ngờ tới Thái Thú Dịch quận sẽ làm ra sự tình như vậy.
- Đúng rồi, trên Tử Sơn có xảy ra chuyện gì không?
Tổ An thuận miệng hỏi.
- Không có việc gì lớn, Bành Vô Diễm của Không Minh Đảo vẫn chưa tìm được, ngay cả Bành trưởng lão tựa hồ cũng biến mất.
Tạ Đạo Uẩn suy nghĩ một chút còn nói thêm.