Yến Tuyết Ngân cau mày, không có động chân, lúc trước ở trong bí cảnh cùng chung hoạn nạn, nàng không làm được sự tình cùng người khác vây công đối phương.
Chú ý tới cao thủ các phái ẩn ẩn vây hai sư đồ mình vào giữa, Vân Gian Nguyệt cũng không sợ:
- Rất tốt, những thứ tự xưng là danh môn chính phái như các ngươi đã không tuân theo quy củ, nếu đồ đệ ta có chuyện gì bất trắc, đến thời điểm đừng trách ta gây họa tới người nhà các ngươi.
- Đến thời điểm mặc kệ là thê tử, con cái, hoặc phụ mẫu của các ngươi, còn có đệ tử trong môn phái, nếu có thể chạy thoát một người, tên của Vân Gian Nguyệt sẽ viết ngược lại!
Nàng thân là Giáo chủ Ma giáo, lúc nói chuyện tự có một cỗ uy thế khiếp người, nghe mà người xung quanh biến sắc.
Người có tên cây có bóng, bọn họ rõ ràng Vân Gian Nguyệt tuyệt đối là người nói được làm được.
Một khi hôm nay không thể giết Vân Gian Nguyệt, để nàng chạy thoát, ngày sau bảo đảm các phái gà chó không yên.
Một Đại Tông Sư muốn đánh lén người bên cạnh ngươi, ai có thể chống đỡ được? Huống chi đối phương còn là Giáo chủ Ma giáo, năng lượng có thể sử dụng vượt quá tưởng tượng.
Biện pháp giải quyết duy nhất là hôm nay tiêu diệt nàng ở trên Kim Đỉnh, Ma giáo sẽ quần long vô thủ, cộng thêm các phe phái tranh đoạt vị trí giáo chủ rơi vào phân liệt, không rảnh bận tâm báo thù.
Nhưng muốn giết Vân Gian Nguyệt nói nghe thì dễ?
Bất quá nếu bởi vì đối phương uy hiếp mấy câu, Đạo môn nhiều cao thủ tề tụ như vậy, lại để mặc nàng rời đi, mặt mũi còn đâu? Về sau làm sao đặt chân trên giang hồ?
Thời điểm đâm lao phải theo lao, Giám Hoàng đại sư nói:
- A Di Đà Phật, giang hồ tranh đấu, coi trọng điểm đến là dừng, họa không tới người nhà, các vị cần gì phải nháo đến trình độ này?
Hắn xuất thân Phật môn, lại thêm đức cao vọng trọng, lúc này ngược lại có tư cách điều đình song phương.
Vân Gian Nguyệt cười lạnh nói:
- Lão hòa thượng ngươi ăn chay niệm phật, lại không có người thân sợ cái gì, chẳng lẽ tiểu sa di mập mạp kia là con riêng của ngươi?
Tiểu hòa thượng Giới Sắc nhất thời u oán, tiểu hòa thượng thì tiểu hòa thượng, làm gì thêm chữ mập vào, ta lại không có ăn gạo của nhà ngươi.
- A Di Đà Phật, Vô Ưu Tự xưa nay luật lệ sâm nghiêm, Vân giáo chủ hồ ngôn loạn ngữ như vậy, cũng không có mấy người sẽ tin.
Thần sắc của Giám Hoàng đại sư bình tĩnh, hiển nhiên không có coi lời nói của đối phương là chuyện đáng kể.
- Lười nói huyên thuyên với ngươi, đánh không đánh, thả lại không thả, các ngươi đến cùng muốn thế nào?
Vân Gian Nguyệt phất ống tay áo, ánh mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt mọi người né tránh, vậy mà không có người nào dám đối mặt.
Tổ An nhìn cũng âm thầm bội phục, mình nhìn quen nàng thân mật, rất ít thấy bộ dáng Giáo chủ Ma giáo của nàng.
Bây giờ ở dưới tình thế nguy hiểm, lại còn chiếm chủ động tuyệt đối, phần khí độ này thật để người say mê, thật rất khó liên hệ nữ nhân mềm mại đáng yêu, nằm ở dưới người mình rên rỉ cầu xin tha thứ tối hôm qua, cùng hình tượng bá khí trước mắt này lại với nhau.
Lúc này Giám Hoàng đại sư mở miệng nói:
- Theo lão nạp thấy, không bằng làm một cái ước định quân tử, song phương các ngươi phái người tỷ thí một trận, nếu Đạo Môn thắng, sư đồ Vân giáo chủ lưu lại Tử Sơn làm khách tu thân dưỡng tính, nếu Đạo Môn bại, thì mặc Vân giáo chủ rời đi, cũng coi như công bằng, các vị thấy thế nào?
Vân Gian Nguyệt cười ha ha:
- Cũng tốt, các ngươi ai đến cùng bổn tọa đánh một trận, nếu bổn tọa thua, muốn chém giết muốn róc thịt tùy các ngươi!
Người xung quanh thần sắc khác thường, họ Vân này không khỏi quá tự tin, tuy nàng lợi hại, nhưng trên Kim Đỉnh này, cấp bậc tương đương nàng đã có mấy cái, nàng tự tin sẽ không thua như vậy?
Đặc biệt là Vương Vô Tà, làm Đạo môn đệ nhất nhân nhiều năm, trên lý luận mà nói là thắng nàng nửa bậc.
Chỉ có Yến Tuyết Ngân rõ ràng, lúc trước cùng Tổ An ở trong bí cảnh Yêu tộc trải qua nhiều sự tình thần kỳ như vậy, thậm chí còn cảm nhận được khí tức Chân Tiên, bây giờ thực lực của nàng sớm đã đột phá, nếu những người này lấy ánh mắt trước kia cân nhắc nàng, chỉ sợ sẽ thua thiệt.
Lúc này Quan Sầu Hải nói:
- Không được, bây giờ chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối, thật vất vả vây quanh nữ ma đầu này, một đối một không khỏi quá tiện nghi nàng.
Đồng thời trong lòng âm thầm oán trách Giám Hoàng đại sư, nghĩ thầm hòa thượng này già hồ đồ sao, Vương Vô Tà rõ ràng bị thương, đồng thời còn bị Vu thuật khống chế, bây giờ thực lực khẳng định không bằng thời kỳ đỉnh phong, làm sao có thể thắng nàng?
Giám Hoàng đại sư nghe vậy hơi cau mày, Quan Sầu Hải này thật hồ đồ, bây giờ đại sự sắp đến, để Vân Gian Nguyệt ở trên núi ngược lại bất lợi, không bằng mượn lý do đuổi đi cho thỏa đáng, chẳng lẽ hắn thật muốn hao binh tổn tướng, cứng rắn lưu Vân Gian Nguyệt ở nơi này.