Lúc này Vương Vô Tà mở miệng nói:
- Vân giáo chủ, lần này ngươi đến Tử Sơn hồ nháo, coi Đạo môn ta không người sao?
Vân Gian Nguyệt ngạo nghễ nói:
- Thiên hạ to lớn, bổn tọa muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, tự nhiên không cần cố kỵ quá nhiều. Ngược lại lần này, đệ tử ta không có sử dụng bất kỳ âm mưu quỷ kế gì, thậm chí còn bởi vì lo lắng thân phận bại lộ, không dám sử xuất công phu bản môn, cũng có thể ở trong Đạo môn thi đấu một đường qua quan trảm tướng, sau cùng đoạt giải nhất, nói một câu Đạo môn không người cũng không đủ nha.
Lời vừa nói ra, các đệ tử trẻ tuổi của Đạo môn nhất thời cảm giác nóng mặt, vậy mà để truyền nhân Ma giáo đoạt được thứ nhất.
Thần sắc đám người Ngô Tiểu Phàm phức tạp, trước đó bởi vì trọng thương thua Thu Hồng Lệ, trong lòng còn có chút không phục, nhưng hôm nay biết đối phương còn tận lực giữ lại thực lực, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa xấu hổ.
Lúc này Vạn Thông Thiên hừ lạnh:
- Ai nói nàng đoạt được đệ nhất, nàng còn chưa giao thủ với Bùi sư điệt của Bích Lạc Cung chúng ta, lại có thể nói bừa đệ nhất?
Vân Gian Nguyệt nói:
- Hiện tại đồ nhi ta ở chỗ này, ngươi bảo sư điệt ngươi đến so đi.
Vạn Thông Thiên cả giận nói:
- Ngươi biết rõ nàng mất tích...
Nói đến một nửa bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
- Có phải là ngươi vì để đệ tử được thứ nhất, nên cố ý bắt nàng hay không?
Vân Gian Nguyệt hờ hững nói:
- Bích Lạc Cung các ngươi không trông được đệ tử, nàng mất tích đâu có liên quan gì tới ta?
Cùng lúc đó, nàng bí mật truyền âm cho Tổ An:
- Không cần lo lắng, họ Bùi ở trong tủ treo quần áo phòng ta, không có thương tổn gì.
Tổ An nghe vậy an tâm, bất quá thần sắc lập tức cổ quái, tối hôm qua mình và Vân Gian Nguyệt ân ái kịch liệt như vậy, đối phương còn rên rất lớn, chẳng phải đều bị Mạn Mạn trông thấy nghe thấy?
Vân Gian Nguyệt đến cùng có đam mê cổ quái gì?
Tựa hồ đoán được hắn suy nghĩ, Vân Gian Nguyệt đỏ mặt, tức giận nguýt hắn một cái:
- Ngươi nghĩ loạn cái gì đó, tối hôm qua ta điểm huyệt ngủ của nàng.
Sau khi Tổ An nghe được không khỏi ngượng ngùng cười cười, lúc này mới buông lỏng một hơi.
Cách đó không xa, Yến Tuyết Ngân nhìn thấy hai người nháy mắt ra hiệu, biết hai người bọn họ khẳng định ở trong bóng tối câu thông cái gì, trong lòng có chút không vui.
Lúc này Lý Trường Sinh nói:
- Yêu nữ, ngươi không khỏi quá không coi ai ra gì, đã thích đến Tử Sơn như thế, vậy thì lưu lại nơi này trăm năm đi, để giải bớt lệ khí trong lòng.
Vân Gian Nguyệt cười lạnh nói:
- Đạo môn các ngươi người dự định không nói đạo nghĩa giang hồ, lấy nhiều khi ít?
Quan Sầu Hải cười nói:
- Vân giáo chủ không cần phải kích tướng, đối phó tà môn ngoại đạo như các ngươi, người người có thể tru diệt, tự nhiên không cần nói đạo nghĩa giang hồ gì.
- Họ Quan ngươi đúng là danh bất hư truyền, rõ ràng một sự tình bỉ ổi vô sỉ, còn có thể nói đạo mạo như thế.
Thần sắc của Vân Gian Nguyệt chuyển sang lạnh lẽo.
- Bất quá coi như các ngươi cùng tiến lên, ta không địch lại, nhưng muốn đi mọi người, các ngươi cũng không ngăn được.
Các tông chủ liếc nhau, biết nàng nói có mấy phần đạo lý.
Trước đó đối phó Vương Vô Tà là sớm bố trí bẫy rập ám toán, lại thêm Phùng Vô Thường nội ứng ngoại hợp, lúc này mới thành công, bây giờ Vân Gian Nguyệt hoàn hảo không chút tổn hại, muốn lưu nàng lại chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Đặc biệt là bây giờ đại sự sắp đến, bọn họ không muốn bởi vậy bị thương nặng.
Lúc này Phùng Vô Thường cười hắc hắc nói:
- Chúng ta không nhất định giữ được ngươi, nhưng nhất định giữ được lệnh đồ.
Thần sắc Vân Gian Nguyệt biến đổi:
- Chúng ta nói chuyện, một phong chủ nho nhỏ như ngươi có tư cách gì chen vào!
Vừa dứt lời, nàng trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Phùng Vô Thường, một chưởng đè tới đỉnh đầu đối phương.
Phùng Vô Thường cảm thấy toàn thân rét lạnh, cảm giác trước mắt xuất hiện núi thây biển máu, đối phương như Tu La tới từ Địa Ngục, hắn lại lên không nổi sức phản kháng.
Thời điểm bàn tay của đối phương sắp đập vào đỉnh đầu hắn, tiếng phật hiệu vang lên, một Phật Đà kim sắc đột nhiên hiện thân ở trong núi thây biển máu, vươn tay ngăn cản một chiêu trí mạng của nàng.
Trong hiện thực, sắc mặt Vân Gian Nguyệt âm trầm nhìn Giám Hoàng đại sư:
- Con lừa trọc, ngươi cũng muốn đối địch với Thánh Giáo chúng ta?
Giám Hoàng đại sư chắp tay trước ngực:
- A Di Đà Phật, lần này lão nạp đến, được Phùng thí chủ nhiệt tình tiếp đãi, kết xuống nhân quả, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Đám người Quan Sầu Hải, Lý Trường Sinh giận dữ mắng:
- Yêu nữ, ngươi dám công nhiên đả thương người, thật nghĩ chúng ta không dám động thủ?
Trong lúc nói chuyện, mấy người ẩn ẩn vây Vân Gian Nguyệt vào giữa, thế cục hết sức căng thẳng.
Có mấy người kia đi đầu, Côn Lôn Hư Huyền Đô trưởng lão, La Phù Sơn Từ trưởng lão, Thanh Hư Phủ gì Phó phủ chủ, Thái Huyền Động Mộc động chủ… cũng vây tới.