Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3125 - Chương 3125 - Do Dự Thiếu Quyết Đoán

Chương 3125 - Do dự thiếu quyết đoán
Chương 3125 - Do dự thiếu quyết đoán

Nàng liếc nhìn một vòng, tiểu cô nương họ Tạ kia công lực không đủ, có phản ứng này rất bình thường;

Ân, tiểu quận chúa của phủ Tề Vương kia, sao phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ đã có người yêu?

Băng Thạch Nữ... A?

Bỗng nhiên nàng kinh ngạc phát hiện, biểu lộ của Yến Tuyết Ngân có chút kỳ quái, da thịt bình thường như băng tuyết, bây giờ lại như bôi son phấn, tuy không rõ ràng, nhưng hai người tranh đấu nhiều năm, chỉ sợ mình là người hiểu đối phương nhất trên đời.

Sao nàng lại có phản ứng như vậy?

Tuy ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng lấy tu vi lại thêm tính tình của nàng, Thiên Ma Mị Vũ của Hồng Lệ đối với nàng mà nói, sẽ không có ảnh hưởng mới đúng.

Chẳng lẽ nàng cũng có nam nhân?

Làm sao có thể!

Vân Gian Nguyệt lập tức phủ định suy đoán này, nếu Băng Thạch Nữ có nam nhân, mặt trời cũng sẽ mọc đằng tây.

Chẳng lẽ gần đây công pháp của nàng xảy ra vấn đề?

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nóng lòng muốn thử, có nên nhân cơ hội này triệt để chiến thắng nàng hay không?

Bất quá nhìn thấy đám người Quan Sầu Hải ở xung quanh nhìn chằm chằm, nàng vẫn bỏ đi ý niệm kia.

Đúng lúc này chiến trường xuất hiện biến hóa, Thu Hồng Lệ thừa dịp Sở Sơ Nhan trúng chiêu, thân hình trực tiếp lóe lên, biến mất tại nguyên chỗ.

Một giây sau, bầu trời sau lưng Sở Sơ Nhan như vỡ ra một lỗ hổng, vốn là ban ngày, nhưng bên trong lại sao lốm đốm đầy trời.

Nửa người của Thu Hồng Lệ lộ ra, Ma đao trong tay giống như trăng sáng, bay thẳng đến cổ của Sở Sơ Nhan.

Tuyệt chiêu, Tinh Vân Liệt!

Mọi người trên Kim Đỉnh thấy thế không khỏi kinh hãi, thậm chí ngay cả Tổ An cũng không nhịn được di động.

Chiêu này tràn ngập lực lượng hủy diệt, Sở Sơ Nhan nguy hiểm.

Mắt thấy loan đao sắp bổ trúng Sở Sơ Nhan, bỗng nhiên Thu Hồng Lệ do dự, đao trong tay chậm lại.

Vân Gian Nguyệt thấy thế thầm mắng một tiếng đồ ngu, ở thời khắc mấu chốt này lại thủ hạ lưu tình, quả nhiên là lòng dạ đàn bà.

Cơ hồ đồng thời, quanh người Sở Sơ Nhan xuất hiện gió tuyết, trong nháy mắt cả người nàng hóa thân thành bão tuyết.

Một đao chém tới kia, chỉ xẹt qua gió tuyết, không đả thương được thực thể của nàng.

Thu Hồng Lệ giật mình, tuy vừa rồi mình lưu thủ, nhưng nhìn tình hình này, coi như mình không nương tay, cũng chưa chắc thương tổn được đối phương.

Nàng nở nụ cười xinh đẹp:

- Sở muội muội, lần sau chúng ta lại đọ sức, tỷ tỷ đi trước.

Sau khi nói xong, liền hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở chân trời.

Bão tuyết dần dần bình phục, lần nữa lộ ra bóng người của Sở Sơ Nhan, nàng buông tay đặt ở trên Hỗn Thiên Lăng, không có lựa chọn lưu nàng lại.

Lúc này người trên Kim Đỉnh đều thất kinh, đám người Quan Sầu Hải bay lên trời, đang muốn ngăn cản, Vân Gian Nguyệt đã chặn ở trước mặt.

Tân Nguyệt Luân xoay tròn, ông ông tác hưởng, dường như tùy thời sẽ đánh ra một kích lôi đình.

Quan Sầu Hải cả giận nói:

- Yêu nữ, ngươi có ý gì!

Vân Gian Nguyệt cười lạnh nói:

- Ta còn muốn hỏi ngươi có ý gì đây, ngươi đường đường tông chủ một phái, lại không để ý thân phận muốn ra tay với vãn bối.

Quan Sầu Hải hừ một tiếng:

- Trước đó nói luận võ quyết định thắng thua, kết quả còn chưa đánh xong đồ đệ của ngươi đã chạy, này làm sao tính toán?

- Đương nhiên là nàng cơ trí rồi.

Vân Gian Nguyệt mỉm cười, nghĩ thầm Hồng Lệ không hổ là đệ tử được ta dạy bảo, thật quá cơ trí, nói đi liền đi, không dây dưa dài dòng chút nào.

Bây giờ nàng không còn lo lắng, tuy trên Kim Đỉnh cao thủ như mây, nhưng không lưu được nàng.

- Nàng chạy đương nhiên là nàng thua.

Quan Sầu Hải cười lạnh nói.

- Dựa theo ước định, ngươi cần phải lưu lại Tử Sơn làm khách mấy chục năm, yên tâm, tin tưởng lấy nhân phẩm của Vương huynh, sẽ không làm khó ngươi, chỉ lấy đạo pháp tiêu trừ lệ khí trong lòng ngươi mà thôi.

Vương Vô Tà nghe vậy mặt không biểu tình, giống như không nghe thấy.

Lý Trường Sinh mở miệng:

- Người trong Ma giáo các ngươi quả nhiên là thấy lợi quên nghĩa, rõ ràng thân như sư đồ, kết quả sống chết trước mắt nàng lại bỏ xuống ngươi không để ý, thật sự là tự tư bạc bẽo tới cực điểm.

Vân Gian Nguyệt trợn mắt:

- Ngươi nghĩ rằng người trong Thánh Giáo chúng ta không biết biến báo giống các ngươi, nàng đi vừa vặn để ta không còn điểm yếu, bây giờ các ngươi còn có thể lưu lại ta sao.

Mọi người biến sắc, biết muốn lưu nàng lại cũng không phải không được, nhưng nói không chừng có người sẽ máu tươi tại chỗ, có người sẽ trọng thương, bây giờ ai muốn làm con quỷ xui xẻo kia chứ?

Chỉ có Tổ An, trong lòng buông lỏng một hơi, đây với hắn mà nói là kết cục tốt nhất.

Côn Lôn Hư Huyền Đô trưởng lão quát nói:

- Nghe đồn Vân giáo chủ Ma giáo giết người như ngóe, nhưng xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, bây giờ thấy một lần, chỉ là đồ hèn hạ chỉ biết lật lọng.

Vân Gian Nguyệt khinh miệt liếc hắn một cái:

- Đừng có chơi trò vặt khích tướng với ta, tình hình vừa rồi, những đệ tử bình thường kia không thấy rõ ràng, chẳng lẽ các ngươi còn không thấy được, nếu không phải đệ tử ta thủ hạ lưu tình, lúc này họ Sở đã thành thi thể.

Bình Luận (0)
Comment