- Bọn họ đã ly hôn...
- Vậy cũng không được, hàng nữ nhân khác không muốn, ngươi muốn làm gì?
- Không thể nói như thế...
...
Sáng sớm hôm sau, các tông tề tụ ở trên Kim Đỉnh, trưởng lão Chính Dương Tông đi ra mở bí cảnh, lúc này Tổ An mới kinh ngạc phát hiện, cái gọi là bí cảnh Đạo môn kia, lại giấu ở trong Vô Tự Thiên Thư.
Chỉ thấy Vô Tự Thiên Thư mở ra, đám đạo sĩ kia thao tác một trận, trên Thiên Thư nổi lên từng đạo quang mang màu lam, chiếu ra một cánh cổng ánh sáng giống như trùng động không gian.
Tuyển thủ các phái cáo biệt sư môn, sau đó theo thứ tự tiến vào, Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn lặng lẽ cáo biệt Tổ An, Tổ An vốn định kiến nghị các nàng ở bên trong liên thủ hợp tác, bất quá lại lo lắng kiến nghị của mình phản hiệu quả.
Dù sao hai nữ là bạn tốt, thật gặp phải sự tình nguy hiểm, sẽ rõ ràng nên làm như thế nào.
Đợi tất cả mọi người tiến vào bí cảnh, cánh cửa ánh sáng kia biến mất không thấy gì nữa, Vô Tự Thiên Thư khôi phục lại bình tĩnh.
Phải nửa tháng sau, cánh cửa không gian này mới mở ra lần nữa, còn những người kia ở trong bí cảnh có thể được cái gì, thì phải xem tạo hóa của mỗi người.
Bởi vì lần này Bích Lạc Cung sẽ chưởng quản Vô Tự Thiên Thư, cho nên do Vạn Thông Thiên và Hỏa Linh sư thái liên thủ trông coi, tránh cho Thiên Thư xảy ra chuyện gì dẫn đến đệ tử bên trong gặp phải nguy hiểm.
Các phái khác cũng không yên lòng, đồng dạng phái cao thủ canh giữ ở phụ cận.
Tổ An thấy thế an tâm mấy phần, sau khi rời Kim Đỉnh, vốn muốn đi trò chuyện với Yến Tuyết Ngân, đáng tiếc đối phương sớm đã không thấy bóng dáng, đoán được nàng khả năng trốn tránh mình, Tổ An rơi vào đường cùng, chỉ có thể về phòng mình.
Vào nhà mới phát hiện Tạ Đạo Uẩn còn nằm ở trên giường ngủ, hắn có chút kỳ quái, bỗng nhiên cau mày nhìn vào trong buồng.
Lúc này một nữ tử tóc dài như thác nước chậm rãi đi tới:
- Chậc chậc, Tổ đại nhân của chúng ta diễm phúc thật sâu, đi tới chỗ nào cũng có thể Kim Ốc Tàng Kiều.
- Vân tỷ tỷ.
Tổ An vui vẻ, lại thấy được nữ tử mỹ lệ ở sau lưng nàng.
- Hồng Lệ, các ngươi tới rồi.
Thu Hồng Lệ hé miệng cười nói:
- Thế nào, cảm giác chúng ta tới quấy rầy chuyện tốt của ngươi?
Tổ An cười nói:
- Sao lại nói như vậy, các ngươi cũng không phải không biết mục đích Tạ cô nương tới nơi này, ta chỉ lo lắng các ngươi bị những người kia của Đạo môn phát hiện.
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng:
- Những người kia của Đạo môn ở trong mắt bổn tọa, bất quá là một đám ô hợp mà thôi.
Tổ An nhịn không được đậu đen rau muống:
- Ngươi là không lo lắng, nhưng Hồng Lệ làm sao bây giờ.
Vân Gian Nguyệt trợn mắt:
- Không phải còn có ngươi sao, ngươi ta liên thủ, ta không tin có người dám động đến nàng.
Thu Hồng Lệ:
- ...
Khi đó sư phụ ngươi ngăn cản ta và A Tổ nhận nhau, tựa hồ không phải nói như vậy.
Tổ An cười nói:
- Điều này cũng đúng.
- Nói đến liền tức giận, vốn Hồng Lệ có cơ hội đi bí cảnh Đạo môn xem tình huống, đến thời điểm cướp sạch bí bảo của Đạo môn, nghĩ đến liền để người hưng phấn.
Vân Gian Nguyệt có chút tức giận, đặc biệt hôm nay lại là thời gian những người kia tiến vào bí cảnh.
Tổ An hiếu kỳ nói:
- Vì sao những người Không Minh Đảo kia trốn ra, ngươi có tra được nguyên nhân không?
- Còn chưa kịp thăm dò, hiện tại có một sự tình càng trọng yếu hơn cần làm.
Vân Gian Nguyệt nói xong tằng hắng một cái.
Thu Hồng Lệ như ở trong mộng mới tỉnh:
- A Tổ, lần này chúng ta cố ý tới tìm ngươi, là có một việc cầu ngươi giúp đỡ, nhờ ngươi giúp chúng ta cứu một người.
- Được.
Tổ An dứt khoát đáp.
- Ngươi không hỏi chúng ta cần cứu người nào, liền trực tiếp đáp ứng?
Thu Hồng Lệ sững sờ.
Tổ An cười nói:
- Sự tình các ngươi nhờ ta, đừng nói một chuyện, dù mười chuyện trăm chuyện, ta cũng sẽ xông pha khói lửa không chối từ.
Thu Hồng Lệ cảm thấy là lạ, không phải là ta cầu hắn sao, tại sao lại dùng các ngươi?
- Miệng lưỡi trơn tru, cũng không biết Hồng Lệ thích ngươi điểm nào.
Vân Gian Nguyệt trợn mắt trừng một cái, tựa hồ rất khinh bỉ hắn.
Tổ An nhìn nàng cười cười, nữ nhân này thật có ý tứ, ở trước mặt đồ đệ còn cố ý diễn, thật là một diễn viên chuyên nghiệp.
Nhìn nụ cười của hắn, mặt Vân Gian Nguyệt nóng lên, hung hăng nguýt hắn một cái, cảnh cáo hắn không cho phép bại lộ quan hệ của hai người.
Tuy Thu Hồng Lệ cảm thấy ánh mắt hai người giao lưu có chút cổ quái, nhưng không có nghĩ nhiều:
- A Tổ, là như vậy, ngươi hẳn biết Bạch phi trong hoàng cung?
- Bạch phi?
Tổ An khẽ giật mình, nghĩ đến nữ tử mỹ lệ toàn thân tỏa ra hương hoa kia.
- Người các ngươi muốn cứu không phải là nàng đó chứ?
Vân Gian Nguyệt gật đầu.
- Nhu Tuyết là sư muội ta, năm đó gánh sứ mệnh Thánh Giáo đánh vào hoàng cung nằm vùng, bất quá mấy ngày trước bỗng nhiên đoạn tin tức, căn cứ tin tức thu được, rất có thể thân phận của nàng bại lộ, cho nên muốn xin ngươi giúp một tay.