Tổ An chấn kinh, không nghĩ tới suy đoán của mình lại thành sự thật.
Thấy hắn không nói, Vân Gian Nguyệt tiếp tục nói:
- Theo ta được biết, tựa hồ Nhu Tuyết đối với ngươi không tệ.
Tổ An thở dài:
- Ai, nguyên lai là bởi vì tầng quan hệ này, ta còn tưởng nàng thấy ta đẹp trai, cho nên lòng sinh hảo cảm.
Thu Hồng Lệ:
- ...
Vân Gian Nguyệt:
- ...
Ta chưa bao giờ thấy qua người vô liêm sỉ như thế.
Tổ An thu hồi nụ cười:
- Thế nhưng theo ta biết, hoàng đế đã trên đường đến Tử Sơn, Bạch phi đến cùng là bị mang ra, hay giam lỏng ở trong cung, hoặc là...
Còn lại là tình huống xấu nhất, rất có thể đã bị bí mật xử tử.
Thu Hồng Lệ lắc đầu:
- Bây giờ chúng ta được tình báo cũng có hạn, bởi vì chuyện vào hoàng cung hành thích lần trước, tai mắt của chúng ta ở trong cung tổn thất nặng nề, căn bản không chiếm được tin tức hữu dụng gì, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm ngươi giúp đỡ.
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng:
- Thân phận của Nhu Tuyết là một trong mấy bí mật lớn nhất Thánh Giáo, biết không vượt quá ba người, nếu không phải coi ngươi là người mình, dù nàng xảy ra chuyện, cũng không thể nào nói cho ngươi.
- Sư phụ...
Thu Hồng Lệ u oán liếc nhìn nàng một cái, nghĩ thầm ngày bình thường sư phụ tính khí bá đạo thì thôi, hiện tại là cầu người làm việc, không thể nói ôn nhu một chút sao.
Vân Gian Nguyệt tự nhiên không khó đoán ra ý nghĩ của Thu Hồng Lệ, nàng nghĩ thầm thật là một hài tử ngốc, có lẽ do người cạnh tranh quá nhiều, để cho nàng có chút lo được lo mất, sợ làm tiểu tử kia không cao hứng.
Có điều nàng không biết lần này còn có sư phụ chung thuyền, hai nữ nhân cùng một chỗ cầu, nếu hắn còn không đáp ứng, vậy mình thật sự là nhìn lầm người.
Quả nhiên, Tổ An nói:
- Yên tâm, giao chuyện này cho ta, bất quá các ngươi phải có chuẩn bị tâm lý, ta chưa hẳn có thể cứu được nàng.
- A Tổ tốt nhất.
Thu Hồng Lệ cao hứng ôm cánh tay hắn, nghĩ thầm sư phụ không khách khí với hắn như vậy, hắn cũng không tức giận, khẳng định là nể mặt ta mới yêu ai yêu cả đường đi, hắn thật tốt với ta.
Nhìn thấy hai người thân mật ôm nhau, trong lòng Vân Gian Nguyệt có chút bực bội, kia là của ta… sau đó lên tiếng.
- Yên tâm, chúng ta cũng biết việc này khó khăn, mặc kệ có thể cứu nàng hay không, việc này đều nhận ân tình của ngươi.
- Đúng rồi.
Tổ An nhớ tới một việc.
- Nếu Bạch phi là sư muội của ngươi, vì sao ta nhìn tu vi nàng tựa hồ bình thường như vậy.
Trước đó nàng cho mình một cái túi thơm che giấu tu vi khí tức, thế nhưng công hiệu của túi thơm dù sao cũng có hạn, Vân Gian Nguyệt là Đại Tông Sư nha, sư tỷ muội khác biệt cũng quá lớn đi.
- Đóa bạch hoa trên tóc nàng là một phong đặc thù ấn, phong ấn tu vi của nàng, dù sao cũng là đánh vào trong hoàng thất, tu vi quá cao ngược lại sẽ bị chú ý.
Vân Gian Nguyệt giải thích.
- Mặt khác Nhu Tuyết đi không phải con đường giống ta, nàng tu là một môn công pháp đặc thù khác của Thánh Giáo, có chỗ giống Thiên Ma Mị Âm, bất quá không lấy võ đạo tăng trưởng.
Tổ An bừng tỉnh đại ngộ, khó trách bất kể Bạch phi thay trang phục quần áo như thế nào, tiểu bạch hoa trên đầu thủy chung đều có, trước đó còn tưởng nàng bởi vì quá yêu hoa mới thế.
Tương thông với Thiên Ma Mị Âm, chẳng lẽ cũng là một loại mị thuật?
Trên người Bạch phi xác thực có một loại khí chất mềm mại, để nam nhân kìm lòng không được dâng lên tâm bảo hộ thương tiếc, mặt khác toàn thân nàng tản ra hương hoa, chẳng lẽ cũng là đặc điểm của loại công pháp kia?
Đương nhiên những vật này ngược lại không tiện hỏi thăm.
Thấy hắn đáp ứng, Vân Gian Nguyệt gật đầu, đang muốn dẫn Thu Hồng Lệ rời đi, chợt thấy ý không muốn trong mắt đệ tử, do dự một chút liền nói:
- Ta đi ra ngoài chờ các ngươi.
Sau khi nói xong trực tiếp lách mình rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Thu Hồng Lệ ngược lại có chút ngượng ngùng, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải.
Tổ An thấy nàng thẹn thùng thì cười:
- Hoa khôi điên đảo chúng sinh ở Minh Nguyệt thành đi nơi nào, còn có yêu nữ Ma Giáo vài ngày trước ở trên Kim Đỉnh làm đệ tử Đạo môn thần hồn điên đảo, đến bây giờ còn lặng lẽ đàm luận, sao lại biến thành ngượng ngùng như thế?
- Ai nha, ngươi không giống người khác nha.
Thu Hồng Lệ gắt giọng.
...
Vân Gian Nguyệt dựa vào trên cây, mặt ngoài mây trôi nước chảy, trên thực tế lại lặng lẽ vểnh tai, nghe đôi tiểu tình lữ ở bên trong tâm sự, tâm lý có chút bực bội.
Thế nhưng nàng rõ ràng mình không có tư cách tức giận nha.
Nghĩ đến đây, nàng càng buồn bực, ta cái gì cũng trao cho hắn, lại không có tư cách ghen....
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong lòng nàng run lên, trong nháy mắt di động về phía sau mấy trượng, cảnh giác nhìn một bên khác.
Lúc này một nữ tử váy trắng xuất hiện ở cửa, trên mặt tuyệt mỹ không có bất kỳ biểu lộ gì, như băng sơn ngàn năm.