- Nếu vừa rồi ta đánh lén ngươi mà nói, chỉ sợ ngươi đã chết.
Yến Tuyết Ngân nhíu mày.
- Cái này không phù hợp tính tình của ngươi, ngươi đến cùng bởi vì chuyện gì mà phân thần?
Vân Gian Nguyệt thầm hô một tiếng may mắn, bất quá trên miệng lại không chịu thua.
- Nói khoác mà không biết ngượng, vừa rồi rõ ràng là ta cố ý dẫn dụ ngươi xuất thủ, ngươi không nếm thử là ngươi vận khí tốt.
- Thật sao?
Yến Tuyết Ngân khẽ giật mình, cũng không quá hoài nghi, dù sao lấy tu vi của Vân Gian Nguyệt, vừa rồi lộ ra sơ hở lớn như vậy xác thực không hợp lý.
Trong lòng Vân Gian Nguyệt có quỷ, liên tiếp phát pháo hỏi ngược lại:
- Ngược lại là ngươi, đồ đệ vừa vào bí cảnh, liền không kịp chờ đợi đến chỗ ở của nam nhân đồ đệ, truyền đi không sợ người khác nói vớ vẩn sao.
Trên mặt Yến Tuyết Ngân có chút đỏ ửng và bối rối, chẳng lẽ đối phương thật biết sự tình của ta và A Tổ?
Có điều nàng dù sao cũng là người thông minh, lập tức trấn định lại:
- Có ít người không phải cũng chạy tới chỗ nam nhân của đồ đệ?
Vân Gian Nguyệt giật mình, trong lúc nhất thời hai nữ tâm tư hỗn loạn, cứng lại ở đó.
May mắn Tổ An ở bên trong nghe được động tĩnh đi ra xem xét, nhìn thấy Yến Tuyết Ngân đến, trong lòng hắn vui vẻ:
- Yến tỷ tỷ, ngươi cũng tới.
Yến Tuyết Ngân nhìn thấy Thu Hồng Lệ cơ hồ nửa người dựa vào trong ngực hắn, vẻ mặt không khỏi sương lạnh:
- Tổ đại nhân, ngươi thân là mệnh quan triều đình, lại cùng những yêu nữ Ma Giáo này pha trộn, hơn nữa bây giờ ở trên núi, cao thủ Đạo môn tề tụ, nếu bọn họ biết, đến thời điểm ngươi làm sao tự xử?
- Băng Thạch Nữ, miệng sạch sẽ một chút, dùng những cái kia hù dọa ai đó, hắn và Hồng Lệ trai tài gái sắc, lưỡng tình tương duyệt, sẽ để ý người khác nói này nói kia.
Vân Gian Nguyệt khó chịu, luôn cảm thấy nàng là dùng danh phận đại nghĩa giúp đồ đệ của mình tranh giành nam nhân.
Yến Tuyết Ngân cau mày, sắc mặt càng băng lãnh.
Cảm nhận được nhiệt độ trong sân đột nhiên hạ xuống, Thu Hồng Lệ không tiện thân mật với Tổ An, vội vàng chui ra khỏi ngực hắn, sau đó cung kính thi lễ với Yến Tuyết Ngân:
- Ngày hôm trước đa tạ Yến tiền bối và Sở cô nương giơ cao đánh khẽ.
Yến Tuyết Ngân từ tốn nói:
- Ta không giống gia hỏa sắc dục hun tâm nào đó, làm sao có khả năng cố ý buông tha ngươi.
Vân Gian Nguyệt cười nói:
- Băng Thạch Nữ ngươi luôn dối trá như vậy, rõ ràng làm còn không thừa nhận, trước đó ngươi xác thực không cùng những người kia ra tay với ta, ta vẫn nhận ân tình của ngươi, lần sau ngươi bị Thánh Giáo vây giết, ta cũng sẽ tha cho ngươi một mạng.
- Không cần.
Yến Tuyết Ngân trực tiếp bác bỏ.
Hai người cãi nhau thì cãi nhau, nhưng đều rất rõ ràng, trải qua sự tình kề vai chiến đấu ở trong bí cảnh Yêu tộc lần trước, xác thực không làm được liên hợp người khác đối phó nhau.
Đương nhiên song phương Chính Tà bất lưỡng lập, thời điểm công bằng quyết đấu, nên đánh vẫn sẽ đánh.
Vân Gian Nguyệt khinh bỉ liếc nhìn nàng một cái:
- Nếu ngươi tìm nam nhân, sớm muộn gì cũng bởi vì tính tình khẩu thị tâm phi này mà mất người yêu.
Bất quá sau khi nói xong, chính nàng lại bật cười, nếu Yến Tuyết Ngân muốn tìm nam nhân, chỉ sợ chờ xếp hàng có thể từ Tử Sơn một mực xếp tới kinh thành, người nào bỏ được ném nàng?
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Yến Tuyết Ngân lại như bị nói trúng tâm sự, trong lúc nhất thời vẻ mặt hốt hoảng.
Bởi vì nàng ở chỗ này, sư đồ Vân Gian Nguyệt không cách nào nói chính sự với Tổ An, lại thêm Ma giáo còn có rất nhiều sự tình cần giải quyết, vì vậy tìm lý do rời đi.
Rất nhanh trong sân chỉ còn lại Tổ An và Yến Tuyết Ngân.
- Ta còn tưởng ngươi sẽ không tìm ta nữa.
Tổ An cười rất vui vẻ, dù sao trước đó tìm đối phương, nàng lại có xu thế tránh mà không gặp.
Trong lòng Yến Tuyết Ngân giật mình, vội vàng nói:
- Lần này ta tới tìm ngươi là có chính sự muốn nói, ta cảm thấy hiện tại Vương Vô Tà có vấn đề.
- Có vấn đề gì?
Tổ An sững sờ, thấy thần sắc nàng trịnh trọng, cũng không dám nói đùa nữa.
Yến Tuyết Ngân nhẹ chau mày:
- Ngươi nghĩ một chút, trước đó thời điểm Vân Gian Nguyệt bại lộ, Vương Vô Tà thân là lãnh tụ Đạo Môn, hắn nói có phải quá ít hay không?
Tổ An hồi tưởng tình hình trước đó, đồng ý gật đầu, lúc đó cảm giác tồn tại của Vương Vô Tà thậm chí còn không bằng Quan Tâm Phong Phùng Vô Thường.
Mà thời điểm Vân Gian Nguyệt động thủ với Phùng Vô Thường, Vương Vô Tà cũng không giúp đỡ, ngược lại là Giám Hoàng đại sư cứu Phùng Vô Thường.
- Còn có đằng sau mở ra bí cảnh, cảm giác tồn tại của Vương Vô Tà cũng quá mỏng manh, ta luôn cảm thấy hắn là lạ.
Dù Yến Tuyết Ngân nhíu mày, nhìn cũng rất đẹp mắt.
Tổ An cười nói:
- Có lẽ mấy ngày nay trạng thái của hắn không tốt, hắn đã nói đại điển phong thiện đằng sau (*chú thích: đại lễ tế trời) phải phối hợp hoàng đế làm chuyện gì đó, khả năng không có tâm tư ở trên Đạo môn thi đấu? Tu vi của hắn cao như vậy, cũng không thể còn có người giống Vân Gian Nguyệt giả mạo hắn chứ?