- Giả mạo thì không đến nỗi, hắn có lẽ vẫn là Vương Vô Tà, nhưng ta luôn cảm thấy là lạ...
Yến Tuyết Ngân muốn nói lại thôi.
Cuối cùng nàng vẫn nói:
- Ngươi hẳn có nghe thấy, năm đó Vương Vô Tà truy cầu ta...
- Nào chỉ là truy cầu, quả thực là mê luyến điên cuồng.
Tổ An nghĩ đến các loại tin đồn, kìm lòng không được cảm khái, dù sao người nào cũng không muốn nữ nhân của mình bị nam nhân khác nhớ thương.
- Đây chẳng qua là hắn đơn phương hành động, ta cho tới bây giờ không từng ưa thích hắn.
Yến Tuyết Ngân vội vàng giải thích, sau khi nói xong chính mình cũng sững sờ, ta cần gì phải giải thích rõ ràng như vậy.
Cảm nhận được nàng vội vàng giải thích, trong lòng Tổ An có chút cao hứng:
- Hắn thích ngươi và sự tình ngươi nói có liên hệ gì?
Yến Tuyết Ngân đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói:
- Lần này tới Tử Sơn, ta có thể rõ ràng cảm giác được Vương Vô Tà không cuồng nhiệt như năm đó... có điều hắn vẫn thỉnh thoảng dùng một loại... ánh mắt kỳ quái dò xét ta, ta không muốn cùng hắn có hiểu lầm gì, cho nên mỗi lần đều làm như không thấy, bất quá những ngày này hắn không nhìn ta một lần.
Tổ An nhịn không được bật cười:
- Một người mê luyến ngươi không còn mê luyến ngươi giống như trước đó, có phải rất thất lạc hay không.
Nói đến loại ánh mắt hentai kia của Vương Vô Tà, hắn cũng gặp qua mấy lần, ngược lại ấn tượng sâu hơn.
Yến Tuyết Ngân nghiêm mặt:
- Ta là nói chuyện đứng đắn với ngươi, ngươi còn như vậy ta sẽ tức giận!
Lúc này Tổ An mới thu hồi tâm tư trêu đùa:
- Nói như vậy xác thực rất kỳ quái, không bằng buổi tối chúng ta đi Thuần Dương Điện điều tra một chút?
Yến Tuyết Ngân lắc đầu:
- Được rồi, tu vi của Vương Vô Tà rất cao, nếu chúng ta đi bị hắn phát hiện, ngược lại sẽ dẫn ra một ít chuyện.
Nàng không muốn mình và Tổ An quan hệ mật thiết bị người Đạo môn biết được.
Tổ An khẽ giật mình:
- Nếu ngươi không muốn tra, còn cố ý tới nói chuyện này làm gì?
Yến Tuyết Ngân từ tốn nói:
- Chỉ đề tỉnh ngươi một câu mà thôi.
Nói xong trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Đến từ Yến Tuyết Ngân, điểm nộ khí +222 +222 +222...
Nhìn nàng biến mất không thấy gì nữa, Tổ An kỳ quái, sao đột nhiên nàng lại tức giận?
Cách một hồi rốt cục kịp phản ứng, mình thật ngốc, nàng là tìm lý do tới thăm ta mà thôi, mình còn thật đi tìm kiếm ngọn nguồn.
Cảm nhận được nàng biến hóa, Tổ An cười giống kẻ ngốc.
...
Sau khi về phòng, Tổ An lấy ra Ảnh Âm Kính, bắt đầu kích hoạt phù văn đặc biệt nào đó.
Qua thật lâu, rốt cục thành công kết nối, mặt kính lóe qua từng tầng từng tầng gợn sóng, sau đó một mỹ nhân cung trang xuất hiện ở trong gương.
- Phát sinh đại sự gì sao?
Trong gương, Bích Linh Lung có chút kinh ngạc, phải biết mỗi lần khởi động Ảnh Âm Kính đều hao phí không ít, ngay cả triều đình cũng rất ít sử dụng.
Huống chi nàng thân là Thái Tử Phi, nếu bị người nhìn thấy vụng trộm sử dụng Ảnh Âm Kính nói chuyện phiếm với nam nhân khác, vậy thì phiền phức rất lớn.
May mắn trong khoảng thời gian này hoàng đế rời kinh, hành động cũng thuận tiện hơn một chút.
- Nhớ ngươi thì không thể tìm ngươi sao?
Tổ An thở dài một hơi.
- Vốn cho rằng ngươi sẽ bởi vì ta rời đi, tưởng niệm quá độ dẫn đến tiều tụy, kết quả vẫn tươi cười rạng rỡ như vậy, thậm chí còn xinh đẹp hơn lúc ta rời kinh, thật khiến người ta thương tâm.
- Phi, ta nào có.
Bích Linh Lung xì một cái, vô ý thức xoa xoa khuôn mặt, biết rõ hắn là ba hoa, vẫn không kìm lòng được cao hứng.
- Ngược lại ngươi mặt mày hồng hào, đoán chừng bên người không thiếu hồng nhan tri kỷ.
Tổ An thầm kêu một tiếng hổ thẹn, nhưng miệng khẳng định là không thể thừa nhận.
Hai người trò chuyện một lúc, Tổ An rốt cục nói bóng nói gió hỏi thăm sự tình Bạch phi, Bích Linh Lung nghe xong sắc mặt đanh lại:
- Ta nói vì sao ngươi lại liên hệ ta, nguyên lai là vì nữ nhân khác!
Hình ảnh mơ hồ, Ảnh Âm Kính trực tiếp biến thành tấm gương bình thường.
Hiển nhiên là Bích Linh Lung đóng trò chuyện.
Tổ An:
- ...
Cách một hồi, bỗng nhiên Ảnh Âm Kính chấn động, bên kia đang kêu gọi hắn.
Tổ An kích mở, khuôn mặt Bích Linh Lung sương lạnh xuất hiện ở trong hình ảnh.
- Lúc hoàng thượng rời kinh để Bạch phi đi theo, ngay cả ta cũng không biết.
Bích Linh Lung lạnh lùng nói.
Tổ An giật mình:
- Hoàng đế xuất hành, không phải nên mang phi tần của mình sao, mang con dâu còn thể thống gì?
Bích Linh Lung bất mãn cải chính:
- Con dâu của hoàng thượng chỉ có ta, Bạch phi chỉ là Trắc phi của Thái Tử mà thôi, mặc dù mang nàng có chút không ổn, nhưng cũng không phải sự tình gì không thể.
Sau đó nàng nói tiếp:
- Huống chi trước kia Bạch phi vốn là người bên cạnh hoàng thượng, là lo lắng Thái Tử... ngu dốt, mới phái nàng tới hầu hạ Thái Tử, về sau không bao lâu Bạch phi mang thai sinh hạ Hoàng Thái Tôn.