Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3134 - Chương 3134 - Trong Vòng Quyền Quý Thật Loạn (2)

Chương 3134 - Trong vòng quyền quý thật loạn (2)
Chương 3134 - Trong vòng quyền quý thật loạn (2)

Tổ An biến sắc:

- Ngươi ý là nhi tử của nàng thực là con của hoàng đế?

Thái Tử ngu ngốc kia trừ mỗi ngày chơi bùn ra, còn hiểu cái gì, ngay cả Thái Tử Phi xinh đẹp như thế, nhiều năm như vậy cũng không chạm qua, thì làm sao có khả năng để Bạch phi mang thai sinh con.

- Ta không có nói như vậy.

Bích Linh Lung mặt không biểu tình.

- Có điều thân phận của nàng rất đặc biệt, coi như ngươi muốn tham hoa háo sắc, cũng đừng đánh chủ ý tới nàng.

Sau khi nói xong lần nữa tắt truyền tin, lần này Tổ An gọi tới, nhưng đối phương từ đầu đến cuối không đáp lại.

Tổ An có chút lộn xộn, tuy trước đó ẩn ẩn có chút suy đoán, nhưng bây giờ tìm được chứng minh, vẫn cảm thấy có chút hủy tam quan.

Triệu Hạo này còn rất biết chơi, đưa phi tử của mình cho nhi tử làm cơ thiếp, để nhi tử mình gọi ca ca là cha?

Bất quá vừa nghĩ tới hắn đã từng dùng một tia phân hồn đoạt xá Thái Tử, con dâu Thái Tử Phi cũng là chuẩn bị cho tương lai, thì nhìn quen không lạ.

Sau khi biết được tin tức này, Tổ An ngược lại không lo lắng Bạch phi an nguy, chí ít trong thời gian ngắn nàng hẳn không nguy hiểm đến tính mạng.

Bất quá kế hoạch bên Ma giáo đến cùng thành công hay không thành công, tương lai hoàng tôn có huyết mạch của các nàng...

Nghĩ đến quan hệ phức tạp bên trong, sau một lúc lâu Tổ An thở dài:

- Trong vòng quyền quý thật loạn!

Bây giờ trên Tử Sơn đã không có việc gì, Sở Sơ Nhan và Mạn Mạn đến vào bí cảnh, trong thời gian ngắn cũng không ra được, vì vậy hắn quyết định mượn báo cáo công tác làm lý do đi nghênh đón đội ngũ của hoàng đế, thuận tiện điều tra sự tình Bạch phi.

Thân phận Bạch phi nhạy cảm như vậy, hoàng đế không có khả năng giao nàng cho thần tử xử lý, hơn phân nửa sẽ mang theo bên người.

Hắn gọi Tạ Đạo Uẩn tỉnh lại, nói cho nàng biết hướng đi của mình, suy nghĩ có nên thuận tiện hộ tống nàng trở về hay không.

Kết quả Tạ Đạo Uẩn lắc đầu nói:

- Lão sư giao cho ta nhiệm vụ còn chưa làm xong, ta còn phải ở Tử Sơn nán lại một đoạn thời gian.

Tổ An hơi kinh ngạc, Nhan Tiện Cổ đến cùng giao cho nàng nhiệm vụ gì?

Có điều hắn không tiện hỏi nhiều, căn dặn đối phương vài câu liền rời đi.

Trước khi đi lại chạy tới biệt viện cáo biệt Yến Tuyết Ngân, đương nhiên lý do là bên hoàng đế điều động.

Sau khi Yến Tuyết Ngân nghe xong lạnh nhạt nói:

- Ngươi muốn đi thì đi, nói cho ta làm gì?

Tổ An nhìn chằm chằm gương mặt hoàn mỹ không một tì vết kia:

- Còn không phải sợ thời điểm ngươi muốn tìm ta lại tìm không thấy.

- Ai muốn tìm ngươi.

Yến Tuyết Ngân nhướng mày, trực tiếp xoay người sang chỗ khác.

Tổ An biết tính tình của nàng như thế, cũng không để bụng, nhìn nàng phất phất tay, liền đi ra ngoài.

- Tự mình cẩn thận.

Sau lưng truyền đến tiếng căn dặn nhu hòa.

- Được.

Tổ An nhất thời cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, quay đầu lại nhìn nàng giang hai tay.

- Lần này không biết phải phân biệt bao lâu, có thể ôm một cái xem như tiễn biệt không?

Vốn cho rằng đối phương sẽ bảo cút, ai ngờ Yến Tuyết Ngân do dự một chút, vẫn chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ôm hắn.

Nàng biết tu vi của Tổ An bây giờ sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng lần này đối mặt là Triệu Hạo...

Đặc biệt nghĩ đến lời bình của Vân Gian Nguyệt, nàng không hiểu lo lắng bỏ lỡ cơ hội vãn hồi tiếc nuối lần này.

Cảm nhận được thân thể mềm mại trong ngực, Tổ An đầu tiên là sững sờ, sau đó cuồng hỉ, chăm chú ôm nàng vào trong ngực.

Yến Tuyết Ngân xấu hổ, bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng không ngăn nổi đối phương ôm chặt, động tác của nàng cũng dần dần không còn kiên quyết như vậy.

- May mắn chỗ này không có đệ tử Bạch Ngọc Kinh, Sơ Nhan cũng đến bí cảnh...

Hai người yên tĩnh ôm nhau, bên ngoài trời chiều chiếu vào, làm bóng ảnh hai người kéo dài...

Nhìn cái bóng ôm nhau trên mặt đất, trong lúc nhất thời Yến Tuyết Ngân có chút hoảng hốt, mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì ha.

Đang muốn đẩy đối phương ra, bỗng nhiên Tổ An cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên miệng nàng một cái.

Ánh mắt của Yến Tuyết Ngân thoáng cái trợn lớn, không biết là xấu hổ hay tức giận, ráng hồng nhanh chóng lan tràn khắp mặt.

Thời điểm nàng sắp bạo phát, Tổ An đã sớm buông nàng ra, cười phất phất tay:

- Có nụ hôn của Yến tỷ tỷ, chuyến này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.

Sau khi nói xong, cũng không cho đối phương cơ hội làm khó dễ, nhanh như chớp biến mất ở phía xa.

Nhìn bóng lưng “hốt hoảng bỏ chạy” kia, trên khuôn mặt băng sương của Yến Tuyết Ngân bỗng nhiên hiện ra nụ cười:

- Thật là một tên vô lại...

Tâm tình của Tổ An thật tốt, một đường giẫm lên Phong Hỏa Luân chạy như bay.

Đi mấy ngày đường, rốt cục ở phụ cận một thành nhỏ gặp phải đội ngũ của hoàng đế.

Lần này hoàng đế xuất hành phong thiện, có thể nói thanh thế cuồn cuộn, trước sau đội ngũ liên miên hơn mười dặm, nói ít cũng có mấy vạn người.

Bình Luận (0)
Comment