Tổ An gật đầu, buông tay ra, ở trong phòng nhanh chóng bố trí.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, nhìn Bạch phi làm thủ thế im lặng, cảnh giác nhìn ngoài cửa.
- Tổ đại nhân, sao lâu như thế còn chưa xong?
Ôn công công giống như hoài nghi chạy tới phụ cận lều vải.
- Đã xong.
Tổ An điểm tử huyệt của Bình bà bà, đặt nàng lên giường.
Bạch phi cũng phối hợp đứng ở bên cạnh.
Lúc này Ôn công công vén rèm cửa đi vào, liếc Bạch phi ở bên cửa một chút, trái tim Bạch phi trong nháy mắt nhấc lên.
Bất quá Ôn công công không có biểu hiện ra thần sắc dị thường gì, mà đi tới bên giường xem kĩ thi thể kia.
Tuy đối phương đã không có hô hấp, nhưng Ôn công công vẫn mượn thời điểm kiểm tra thi thể, âm thầm đánh nát kinh mạch, cái này thật sự là chết đến không thể chết thêm.
Tổ An nghĩ mà sợ, may mắn không có dùng đan dược giả chết mà Kỷ Tiểu Hi cho, bằng không giả chết sẽ thành chết thật.
Làm xong hết thảy, Ôn công công mới thỏa mãn đứng dậy, nhìn hai người trong lều nói:
- Các ngươi xử lý sạch thi thể nàng, đừng cho bất luận kẻ nào biết.
- Tốt!
Tổ An đáp ứng, bỗng nhiên thần sắc sững sờ.
Bởi vì bên tai còn vang lên Ôn công công nguyên khí truyền âm:
- Xong việc giết Bình bà bà.
Sau khi nói xong, Ôn công công vỗ vỗ vai hắn, cho hắn một ánh mắt đây là ý tứ của hoàng đế, liền khoan thai rời đi.
Tổ An âm thầm cảm thán, hoàng thất thật hắc, sự tình diệt khẩu làm không lưu tình chút nào.
Nói đến nếu không phải bây giờ mình còn có chút địa vị và bản lĩnh, hơn phân nửa cũng bị thuận tay diệt khẩu.
Bất quá dựa theo Triệu Hạo an bài mà nói, mình làm sự tình như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ diệt khẩu mình.
Xác định Ôn công công rời đi, Bạch phi nhịn không được thở phào một hơi, cả người xém chút xụi lơ xuống.
Vừa rồi mặc dù thời gian ngắn, nhưng trái tim nàng sắp nhảy ra cổ họng, vốn cho rằng cục diện hẳn phải chết, lại có cơ hội sống trong lòng người nào không có gợn sóng?
Thế nhưng biện pháp cứu người của Tổ An lại quá không thể tưởng tượng, nàng lo lắng không thể giấu diếm được Ôn công công khôn khéo.
May mắn hết thảy thuận lợi, loại cảm giác đi trên dây kia, để cho nàng như được trọng sinh.
Nàng nhìn về phía Tổ An, ánh mắt tràn ngập bội phục, thậm chí là sùng bái:
- Tiếp xuống làm sao bây giờ?
- Năng lực này của ta không thể duy trì quá lâu.
Tổ An trầm giọng nói, một lúc sau, trừ khi một mực để Tủ Quần Áo Phẩm Như ở bên cạnh, bằng không khẳng định sẽ khôi phục nguyên hình, mà để tủ quần áo trong phòng ngược lại sẽ không có người hoài nghi, nhưng hắn không thể tùy thời cầm tủ quần áo đi ra ngoài chứ.
- Bất quá hôm nay đã hạ trại, khắp nơi đều là binh lính và cao thủ tuần tra, đi ra ngoài rất dễ dàng kinh động người khác, đợi ngày mai hành quân, ta lại nghĩ biện pháp đưa ngươi ra ngoài.
- Được.
Bạch phi cũng rõ ràng hiện trạng, đặc biệt là nàng vừa bị xử tử, Ôn công công thậm chí hoàng đế, nói không chừng còn sẽ lưu ý tình huống bên này, nến ở này thời điểm làm ra chút động tĩnh, vậy thì thật là chết cũng không biết chết như thế nào.
- Thi thể nàng xử lý như thế nào?
Bạch phi nhìn về phía Bình ma ma ở trên giường.
Tổ An lấy ra Lưu Ly Bảo Châu thu thi thể vào, tuy Lưu Ly Bảo Châu không thể nhận vật sống, nhưng vật chết lại không có vấn đề:
- Ngày mai ta lại lấy danh nghĩa xử lý thi thể ra ngoài, nghĩ đến đám người Ôn công công sẽ không hoài nghi.
Bạch phi gật đầu:
- Ngươi cẩn thận một chút.
Tiếp xuống Tổ An thừa dịp hiệu quả của Tủ Quần Áo Phẩm Như vẫn còn, mang Bạch phi rời khỏi lều vải, nơi này bốn phương tám hướng vốn không có ai, ngẫu nhiên có người nhìn đến cũng chỉ cho là Bình ma ma, không ai để ý.
Bất quá đến tối thì có chút xấu hổ, Ôn công công tìm người an bài cho Tổ An một lều vải, Bạch phi không có địa phương đi, tự nhiên chỉ có thể trốn ở chỗ này.
Bên ngoài hành quân, hết thảy giản lược, trong lều vải chỉ có một cái giường, cực kỳ nhỏ hẹp.
Bạch phi nhìn thấy, biểu lộ có chút khó khăn, lúc này Tổ An nói:
- Ngươi ngủ trên giường, ta ở bên cạnh tĩnh toạ là được.
Bởi vì chuyện quan trọng, hắn không dám đi ra ngoài để Bạch phi rời tầm mắt, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không có thời gian phản ứng.
Bạch phi lắc đầu:
- Ngươi đã có ân cứu mạng, ta làm sao có thể để ngươi chịu ủy khuất, ngươi ngủ trên giường, ta ở bên cạnh tĩnh toạ là được.
Tổ An cười cười:
- Bây giờ thân thể ngươi suy yếu như vậy, thì không nên khách khí, ta da dày thịt béo, sự tình như vậy sớm thành thói quen.
Bạch phi đỏ mặt:
- Ngươi thường xuyên để nữ tử ngủ giường, ngươi ở bên cạnh sao?
Tổ An:
- ...
- Ta nói là ta quen tĩnh toạ.
Tổ An tức đến xạm mặt lại.
- Dù sao thời gian một đêm lại không dài, đối với người tu hành rất bình thường.