Tổ An:
- ...
Này đến cùng là chuyện gì, vốn muốn làm quân tử, kết quả luôn đụng phải chuyện như vậy.
Có điều hắn cũng rõ ràng thời gian cấp bách, nên không có cự tuyệt:
- Đắc tội.
Bạch phi mím môi, quay mặt qua bên cạnh, nàng cũng phân rõ nặng nhẹ, không có đưa ra yêu cầu nhắm mắt máu chó gì.
Bất quá khi tay đối phương chạm lên người nàng, toàn thân nàng không khỏi run lên, da thịt đỏ hồng.
Thần sắc Tổ An cổ quái, nữ nhân này rõ ràng là thiếu phụ đã sinh hài tử, kết quả lại ngượng ngùng giống như hoàng hoa khuê nữ vậy:
- Đừng quá lo lắng, ta chỉ cởi áo khoác, bên trong còn mặc quần áo.
Bạch phi ân một tiếng, cũng cảm thấy mình quá mức khẩn trương, bất quá khi tay đối phương sát lên thân thể, toàn thân nàng như có cảm giác bị dòng điện chạy qua, một cảm giác mà trước giờ chưa từng thể nghiệm.
Tuy Tổ An hết sức tránh hiềm nghi, nhưng không thể tránh khỏi sẽ chạm đến thân thể nàng, trong lòng cảm thán thân thể nàng thật mềm, hơn nữa rất thơm, thể nghiệm so với ma ma béo thật là một trời một vực.
Vì phân tán mọi người xấu hổ, hắn thuận thế hỏi:
- Vì sao ma ma này hung ác với ngươi như thế? Coi như ngươi lại chán nản, nhưng dù sao cũng là phi tần nha.
Bạch phi giải thích:
- Bình ma ma cũng coi như lão nhân trong cung, không ít tiểu cung nữ hoặc Tú Nữ mới vào cung bị nàng khi dễ, năm đó nàng bởi vì chuyện nhỏ dằn vặt một tiểu cung nữ đến chết, sau khi ta biết tức giận trách phạt nàng một trận, đoán chừng bởi vì chuyện này mà ghi hận trong lòng.
Tổ An gật đầu, bởi vì áp lực ở trong hoàng cung quá biến thái, những ma ma kia cơ hồ không có mấy cái bình thường.
Dù quá trình có chút kiều diễm, nhưng cuối cùng vẫn thành công cởi váy ngoài của nàng xuống, Bạch phi có chút thẹn thùng lại co quắp, ôm lấy đầu gối ngồi ở trên giường, giống như tiểu bạch hoa xấu hổ ở trong gió lạnh.
Có điều nàng vẫn lấy dũng khí nói:
- Coi như thay quần áo, cũng không gạt được người khác.
Tổ An cười cười:
- Yên tâm, ta có biện pháp.
Hắn không có trực tiếp thay đổi y phục của hai người, mà triệu hồi ra một cái tủ treo quần áo, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Bạch phi, bỏ hai bộ y phục vào.
Bạch phi chú ý tới thời điểm hắn thả y phục của Bình bà bà vào, tựa hồ rất do dự, hơn nữa nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ lầu bầu cái gì.
Cuối cùng Tổ An vẫn bỏ hai bộ y phục vào, cách một lát lại lấy ra:
- Hiện tại có thể, thay đổi đi.
Cái tủ quần áo này chính là Tủ Quần Áo Phẩm Như, chỉ cần để y phục vào bên trong, sau đó lại có người khác mặc, ở trong mắt ngoại nhân, người kia sẽ thành bộ dáng của chủ nhân y phục, chỉ bất quá ở trong mắt Tổ An, cái hiệu quả này không có tác dụng, đoán chừng là người sáng tạo tủ quần áo lo lắng hắn dùng tủ quần áo này làm ra một số chuyện xấu xa...
Bạch phi rất ngạc nhiên, bất quá khi Tổ An mặc quần áo của nàng lên người Bình ma ma, đôi mắt mỹ lệ của nàng trợn lớn, bởi vì nàng kinh hãi phát hiện, Bình bà bà tráng kiện lại biến thành bộ dáng của mình.
- Cái này đến cùng là năng lực gì?
Bạch phi cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng một màn này vẫn vượt qua nàng tưởng tượng.
- Đó là bí mật.
Tổ An cười cười, nguyên lý của nó hắn cũng không hiểu, làm sao giải thích cho nàng được, nên dứt khoát ra vẻ thâm ảo.
Ánh mắt Bạch phi phức tạp nhìn nam nhân trước mắt, tuy trước đó ở trong hoàng cung tiếp xúc, liền biết hắn bất phàm, nhưng một mực đắc ý vì đã nhìn thấu hắn, biết rất nhiều bí mật của hắn, hiện tại mới phát hiện mình tự đại bực nào, toàn thân nam nhân này đều tràn ngập thần bí.
Lúc này Tổ An đi tới, vừa mặc y phục cho nàng, vừa cau mày nói:
- Trạng thái của ngươi hiện tại, lát nữa chỉ sợ có chút phiền phức.
Hình tượng cao lớn thô kệch của Bình bà bà, ngày thường cực kì có sức sống, thoáng cái biến thành tư thái của Lâm Đại Ngọc, dù hình dạng tương tự, cũng sẽ có người hoài nghi.
Nàng đỏ mặt nói:
- Túi thơm trong ngực ta có một viên thuốc, có thể ngắn ngủi kích thích tinh lực người, tuy không thể xông mở cấm chế của hoàng đế, nhưng để ta tạm thời giống như người bình thường, thì vấn đề không lớn.
Tổ An cau mày hỏi:
- Có tác dụng phụ lớn gì không.
Ma giáo từ trước đến nay thích làm sự tình thiêu đốt tinh huyết nha.
Bạch phi khẽ lắc đầu:
- Có chút di chứng, bất quá tu dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục, bây giờ cũng không lo được nhiều như vậy.
Tổ An nghĩ cũng phải, tính mệnh nguy hiểm hắn chỉ có thể tạm thời lùi ra sau.
Sau đó ở dưới đối phương chỉ dẫn, luồn tay vào trong ngực nàng, da thịt ôn hương nhuyễn ngọc, co giãn mềm mại, hai người đều khẽ giật mình.
Hô hấp của Bạch phi thoáng cái dồn dập lên, cắn môi:
- Còn... Còn phải vào bên trong một chút.
Tổ An tập trung ý chí, rốt cục lấy được thuốc ra, đút nàng ăn xong, trên mặt nàng hiện lên một tầng huyết sắc, cách một hồi nàng mở miệng nói:
- Hiện tại ta có thể động, ta tự mình mặc quần áo cho.