Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3138 - Chương 3138 - Kết Cỏ Ngậm Vành (2)

Chương 3138 - Kết cỏ ngậm vành (2)
Chương 3138 - Kết cỏ ngậm vành (2)

Thấy hắn đến, trên mặt Bạch phi vốn tuyệt vọng hiện ra vẻ mong đợi và ý mừng, dù sao mặc kệ từ phương diện nào, mình và Tổ An quan hệ cũng coi như không tệ.

- Ngươi là ai?

Ma ma nhíu mày nhìn hắn, lúc nói chuyện thức ăn trong miệng không tự chủ được phun ra ngoài.

Tổ An nghiêng thân thể, không có để những mảnh vụn kia phun trúng, lạnh nhạt nói:

- Hoàng thượng phái ta đến xử quyết phạm nhân.

Nghe hắn nói, Bạch phi vốn mừng rỡ nhất thời hóa thành kinh ngạc, có điều rất nhanh buồn bã cười một tiếng, không nói nữa.

Ma ma cau mày nói:

- Sao không phải Ôn công công tới.

- Ngươi cảm thấy ở trong doanh địa này, có người dám giả truyền thánh chỉ?

Tổ An tức giận nói, nghĩ đến vừa rồi đối phương làm sự tình với Bạch phi, hắn rất khó có cảm giác tốt.

- Ôn công công ở bên ngoài trông coi, nếu ngươi không yên tâm, thì tự mình đi hỏi hắn.

- Vậy cũng đúng.

Ma ma lau tay lên người, xóa sạch tất cả vết tích bánh ngọt.

- Ngươi sớm nên đến, hại ta ở chỗ này lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Sau khi nói xong, nàng liền đi ra ngoài, hiển nhiên không có ý định nhìn một màn kế tiếp.

Nhưng vừa đi đến cửa, Tổ An vung thủ đao, trực tiếp đánh ngất đối phương.

Bạch phi vốn chết lặng nằm ở trên giường, thấy cảnh này nhất thời trừng to mắt.

Tổ An đi tới bên người nàng, nhỏ giọng hỏi:

- Đến cùng phát sinh chuyện gì, ngươi lấy rơi vào tình cảnh như vậy?

Bạch phi đắng chát cười một tiếng:

- Việc này nói rất dài dòng.

Tổ An rõ ràng bây giờ thời gian cấp bách, cũng không có cơ hội nghe nàng từ từ nói:

- Những thứ này chờ ta ngươi cứu ra lại nói.

Sau khi nói xong, hắn vịn Bạch phi ngồi dậy, trên người nàng tản ra mùi thơm dễ chịu, đồng thời còn ẩn ẩn hỗn hợp mùi sữa.

Vốn định giải trừ cấm chế trên người nàng, có điều rất nhanh phát hiện mình không giải được.

- Đừng lãng phí thời gian, đây là hoàng thượng tự mình hạ cấm chế, trừ khi chính hắn, bằng không không ai giải được.

Bạch phi lắc đầu, ánh mắt mỹ lệ nhìn Tổ An.

- Ngươi có tâm cứu ta, ta đã rất cảm kích, bất quá việc này quan hệ trọng đại, ngươi đừng liên lụy, nhanh giết ta giao nộp đi.

Tổ An lắc đầu:

- Ta làm sao có khả năng giết ngươi.

Được Vân Gian Nguyệt, Thu Hồng Lệ nhờ, lại thêm trước đó ở trong cung đối phương cũng giúp mình không ít, làm sao có khả năng xuống tay với nàng.

Nhưng Bạch phi lại không biết tầng quan hệ này, nghe vậy khẽ giật mình, cái cổ nổi lên màu đỏ ửng, thanh âm của nàng trở nên ôn nhu, ngữ khí càng thành khẩn:

- Ngươi không cứu được ta, Ôn công công ở bên ngoài trông coi, hoàng thượng cũng ở trong đại doanh, một khi có bất kỳ dị động, hắn lật tay có thể trấn áp. Nếu ngươi thật muốn giúp ta mà nói, thì giúp ta truyền cho người một tin tức.

Nàng có chút ngượng ngùng, lại có chút réo rắt thảm thiết:

- Tâm ý của công tử ta rất rõ ràng, nếu có kiếp sau, thiếp thân kết cỏ ngậm vành báo đáp.

Tổ An:

- ...

Ngươi minh bạch cái quỷ gì!

Tổ An trầm giọng nói:

- Chờ ngươi ra ngoài lại tự mình đi đưa tin, hiện tại trước tiên cởi y phục.

Bạch phi:

- ? ? ?

Trong nháy mắt đó nàng có một loại cảm giác nhìn lầm người, đối phương lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ở trước khi nàng chết muốn khinh bạc nàng?

Bất quá khi thấy đối phương bới ra y phục của ma ma, nàng rốt cuộc minh bạch mình hiểu lầm đối phương, trên khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện vẻ lúng túng:

- Không có tác dụng, thay y phục chỉ sợ ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không gạt được.

Hai người vô luận tuổi tác, hình dạng, thậm chí hình thể đều không có chút tương tự, nếu có thể giả mạo thành công, trừ khi tất cả mọi người trên đời bị mù.

- Ngươi đừng quản, ta tự có biện pháp.

Tổ An vừa cởi y phục của ma ma, nội tâm vừa dời sông lấp biển, đôi tay mình đời này cởi đều là y phục của người nào, Sơ Nhan, Mạn Mạn, Yên La, Tuyết Ngân, Vân tỷ tỷ... ai không phải nhân gian tuyệt sắc, kết quả hôm nay lại chịu ủy khuất như vậy, cởi y phục của ác bà mập mạp.

May mắn y phục của ma ma này nhiều, không có đụng phải đồ vật gì không nên đụng, rất nhanh liền cởi áo khoác nàng xuống, quay đầu, phát hiện Bạch phi ngồi ở cạnh giường trừng mắt nhìn bên này, y phục trên người còn hoàn hảo.

Tổ An không khỏi nhướng mày:

- Sao ngươi còn lãng phí thời gian?

Thần sắc của Bạch phi ngượng ngùng:

- Ta... toàn thân ta vô lực, không cởi được.

Lúc này Tổ An mới nhớ trên người nàng bị hạ cấm chế đặc thù, nghĩ thầm Triệu Hạo thật lợi hại, tùy tiện một đạo cấm chế liền để cao thủ biến thành tay trói gà không chặt.

Lúc này Bạch phi do dự hỏi:

- Thay quần áo thật có thể lừa gạt qua?

- Tin tưởng ta, không có vấn đề.

Tổ An gật đầu nói.

Bạch phi khẽ cắn môi, trên khuôn mặt trắng noãn không tì vết lóe lên vẻ giãy dụa, bất quá vẫn nói:

- Vậy ngươi giúp ta cởi đi.

Bình Luận (0)
Comment