Nhìn thấy sắc mặt Tổ An cứng đờ, nàng cười khúc khích:
- Bất quá sau lần này, đừng nói cứu công tử, công tử muốn ta làm gì, chỉ cần một câu, ta đều nguyện ý.
Thần sắc Tổ An cổ quái, nghĩ thầm nàng là đang cố ý ám chỉ cái gì hay vô ý? Nữ nhân xuất thân Ma giáo tựa hồ rất am hiểu chơi loại ngôn ngữ trêu chọc này.
Hắn rất nhanh thu hồi tâm tư hỏi:
- Tiếp xuống ngươi có tính toán gì không? Về Ma giáo sao?
Bạch phi lắc đầu, thần sắc có chút tịch mịch nói:
- Chỗ kia cũng chỉ coi ta như công cụ mà thôi, về làm cái gì...
Nói đến một nửa liền ý thức được không ổn, nói tiếp:
- Ta dự định về kinh thành một chuyến, ta muốn xem hài tử.
Tổ An cau mày nói:
- Thân phận các ngươi bây giờ trở về kinh thành quá nguy hiểm, hơn nữa trên người ngươi còn có cấm chế...
Bạch phi hé miệng cười nói:
- Công tử yên tâm, ta tự nhiên có chừng mực, sẽ không bại lộ thân phận liên lụy công tử. Còn cấm chế kia, cách một đoạn thời gian tự nhiên sẽ chậm rãi giải khai, ta dù sao xuất thân Ma giáo, lại thêm trước đó ăn đan dược kia, ta trong thời gian ngắn cũng có sức tự vệ.
Thấy nàng đã quyết định đi, Tổ An không tiện khuyên, nghĩ thầm đã làm mẫu thân, lo lắng hài tử tựa hồ thắng qua hết thảy nguy hiểm.
Sau khi đưa cho nàng một số đồ vật phòng thân, Tổ An trở lại đội ngũ của hoàng đế, dù sao một đi không trở lại mà nói, rất dễ dàng gây nên hoài nghi, hắn dự định báo cáo một tiếng sẽ về Tử Sơn, ở cùng Yến tỷ tỷ, Vân tỷ tỷ tốt hơn ở bên cạnh hoàng đế kia rất nhiều.
Kết quả vừa đến bên cạnh xe ngựa của hoàng đế, lại phát hiện những đại nhân vật của triều đình đều ở đây.
Nhìn thấy hắn đến, từng người thần sắc rất phức tạp.
Tổ An thầm nghĩ những người này làm gì, ánh mắt lạ như thế, theo thường lệ hành lễ với hoàng đế, đang định nói gì, ai ngờ Triệu Hạo cười lạnh nói:
- Ngươi giấu diếm chúng ta thật khổ, Nhiếp Chính Vương Yêu tộc!
Không giống xe ngựa trong phim cổ trang kiếp trước, xe ngựa của Triệu Hạo ngồi nói là xe thì rất miễn cưỡng, phía trước kéo xe là Dị thú to lớn, thùng xe to đến giống như một cung điện, thân xe có phù văn màu lam nhạt lấp lóe, các loại trận pháp bình ổn, trận pháp ngự phong vận hành trôi chảy, để người bên trong như giẫm trên đất bằng, căn bản không cảm giác được chấn động gì.
Cơ hồ toàn bộ quan lớn của triều đình đều ở nơi này, phảng phất như triều hội.
Triệu Hạo vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Tổ An, ánh mắt không giống nhau, có chấn kinh hoảng sợ, có cười trên nỗi đau của người khác, có vẻ mặt lo lắng, có thì ăn dưa xem kịch...
Sắc mặt của Tổ An cũng thay đổi mấy lần, hắn vốn cho rằng sự tình mình thả Bạch phi bại lộ, suy nghĩ nên giải thích như thế nào, kết quả không ngờ là việc này.
Tuy hắn đã sớm ngờ sự tình Nhiếp Chính Vương sớm muộn sẽ bại lộ, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, hết thảy tới vội vàng không kịp chuẩn bị.
Hắn cũng không phản bác, loại chuyện này ngụy biện không có ý nghĩa, hoàng đế phán án sẽ không giống hậu thế giảng chứng cớ gì.
Thậm chí hắn có một loại xúc động bỏ chạy, tuy Triệu Hạo lợi hại, nhưng lấy tu vi và lực lượng của hắn hiện tại, chưa hẳn không có khả năng đào thoát.
Đúng lúc này, bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc:
- Không cần bối rối, tuy thân phận Nhiếp Chính Vương là mầm tai vạ, nhưng tương tự cũng là bùa hộ thân của ngươi.
Tổ An sững sờ, sau đó cuồng hỉ:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi?
Từ khi Mị Ly ngủ say một lần, đằng sau thỉnh thoảng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, làm cho Tổ An sắp quen thời gian không có nàng.
- Gọi sư phụ!
Mị Ly tức giận cải chính.
- Sư phụ tỷ tỷ...
Tổ An cam tâm tình nguyện hô một tiếng, không biết vì sao, đối phương vừa xuất hiện, tâm tình của hắn liền ổn định, cảm giác mình thật đúng là trời sinh ăn cơm chùa.
- Đừng nói nhiều, trước ứng phó nguy cơ trước mắt lại trò chuyện tiếp.
Mị Ly nhắc nhở.
Tổ An âm thầm gật đầu, lúc này trong lòng hắn đã có quyết định, nhìn Triệu Hạo thi lễ:
- Chuyện này nói rất dài dòng, trước đó có nhiều cố kỵ, cho nên không có báo cáo hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội.
Triệu Hạo sững sờ, vốn cho rằng đối phương sẽ ngụy biện, sau đó hắn ở dưới đối phương biểu diễn vụng về, triệt để vạch trần để tâm phục khẩu phục, không nghĩ tới đối phương không kiêu ngạo không tự ti thừa nhận.
Vẻ mặt của các đại lão trong triều cũng rất đặc sắc, một vài người có giao tình với hắn vốn còn ngóng trông đây là giả, mới có biện pháp giúp hắn nói tốt vài câu, hiện tại tình huống này, vậy thì thật là bất lực.
Bích Tử Ngang cũng ở trong đám người, chỉ bất quá nơi đây toàn là lão đại của triều đình, hắn chỉ có thể đứng vị trí thấp nhất, ngày bình thường khí vũ hiên ngang, ở trước mặt một đám đại lão, lại lộ ra nhỏ bé như con kiến.