Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng ho nhẹ:
- Mọi người đang làm gì?
- Nguyên lai là Ôn công công.
Triệu Nguyên nhìn thấy đối phương, thần sắc cũng tôn kính mấy phần.
- Vừa rồi mạt tướng ở nơi này thông lệ kiểm tra, kết quả Tổ đại nhân không phối hợp, làm huynh đệ dưới tay sinh ra hoài nghi...
Hắn thêm mắm thêm muối miêu tả sự tình vừa rồi một lần, mặc cho ai nghe cũng cảm giác Tổ An có vấn đề.
Ôn công công nhìn Tổ An, ánh mắt rơi vào cái rương trong tay hắn.
Tổ An nhạy bén cảm giác được có khí thế bao trùm ở trên cái rương, nghĩ thầm may mắn trước đó để Bạch phi ăn đan dược giả chết.
Ôn công công hiển nhiên nghĩ lầm bên trong là thi thể của Bình ma ma, nghĩ thầm tiểu tử này làm việc còn rất nhanh, chỉ bất quá sinh ra xung đột với Triệu Nguyên, xém chút gây ra đại họa.
Hắn hắng giọng, lúc này mới chậm rãi nói:
- Hoàng thượng xác thực phái Tổ đại nhân ra ngoài làm việc, là chúng ta quên nói cho Triệu tướng quân.
Triệu Nguyên biến sắc, lập tức nở nụ cười:
- Nguyên lai là hoàng thượng có uỷ nhiệm, sao Tổ đại nhân không nói sớm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.
Tổ An lạnh lùng nhìn hắn diễn xuất:
- Vừa rồi ta đã nói, nhưng ngươi không tin nha.
Nụ cười của Triệu Nguyên cứng lại, vừa rồi ta nói là tìm bậc thang cho mọi người lui xuống, sao tiểu tử ngươi không theo lẽ thường ra bài.
Tổ An không có phản ứng đến hắn, nói vài lời với Ôn công công, liền trực tiếp rời đi.
Triệu Nguyên nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Lại nói Tổ An mang theo Bạch phi một đường rời đi mấy trăm dặm mới dừng lại, tìm một rừng cây yên lặng, thả Bạch phi ở trong rương ra.
Nàng vẫn "vặn vẹo" thành một đoàn, không biết có phải bởi vì đan dược giả chết hay không, gương mặt như lòng trắng trứng gà trắng bệch, bất quá phối hợp khuôn mặt mỹ lệ kia, càng có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Bỗng nhiên Tổ An sửng sốt, bởi vì lúc trước Kỷ Tiểu Hi cho hắn đan dược giả chết, lại không có nói hắn cách dùng, thậm chí hắn không biết ăn thuốc này phải qua bao lâu mới có thể tỉnh lại.
Nếu cần vài ngày, mình nào có nhiều thời gian thủ ở chỗ này như vậy?
Chẳng qua hiện nay tu vi của hắn cao, kiến thức cũng nước lên thì thuyền lên, biết nguyên lý đại khái của loại đan dược giả chết này, vì vậy vận công trợ giúp thôi cung hoạt huyết, kích thích nàng sớm tỉnh lại.
Vốn lo lắng nàng co ro như vậy khó chịu, muốn để thân thể nàng nằm ngang, thế nhưng nỗ lực tách ra mấy lần, phát hiện tay chân nàng chặt chẽ quấn quanh, khí lực nhỏ không nhúc nhích tí nào, khí lực lớn lại sợ làm hỏng, vì vậy không còn dám đường đột, tính toán đợi nàng tỉnh dậy lại nói.
Cách một hồi, ở dưới nguyên khí hùng hồn của hắn quán chú, da thịt của Bạch phi dần dần có chút huyết sắc, sau đó nhịp tim dừng lại cũng dần dần đập, lại qua một hồi, đã nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng.
Lông mi khẽ run, ưm một tiếng, Bạch phi thăm thẳm tỉnh lại.
Tổ An buông lỏng một hơi:
- Ngươi tỉnh rồi?
Tựa hồ Bạch phi là vì giả chết, đầu óc còn có chút mơ hồ, kinh ngạc nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, không biết đang suy nghĩ gì, trong lúc nhất thời lại si mê.
Tổ An giật mình, vội vàng phất tay thăm dò, sợ đan này làm nàng biến thành người thực vật.
Bạch phi rốt cục lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng nói:
- Ta không sao, chỉ là vừa tỉnh lại có chút mơ hồ mà thôi.
Nàng muốn đứng dậy, kết quả phát hiện mình vẫn lấy tư thế Yoga đặc thù quấn quanh, có chút ngượng ngùng nói:
- Có thể giúp ta một chút không, hiện tại ta không giải được.
Nếu như ở trạng thái bình thường, nàng tự nhiên không có vấn đề, nhưng trên người có cấm chế của hoàng đế, lại thêm ăn đan dược giả chết lâu như vậy, thân thể xác thực cứng ngắc đi rất nhiều.
Nhìn nàng có chút "chật vật", Tổ An buồn cười, ở dưới nàng chỉ điểm từng chút giải khai.
Toàn bộ quá trình hắn không thể không thán phục thân thể nàng mềm mại, suy nghĩ làm sao tìm cơ hội để nàng dạy chiêu này cho mấy hồng nhan tri kỷ.
Bên Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ vấn đề không lớn, đều xuất thân Ma giáo, chỉ bất quá lấy tính tình của Vân Gian Nguyệt, chưa chắc sẽ nguyện ý học loại tư thế này.
Yến Tuyết Ngân càng khó...
Sau khi khôi phục, Bạch phi đứng lên, sửa sang quần áo một chút, sau đó nhìn hắn thi lễ:
- Ân cứu mạng của công tử, thiếp thân...
Nói đến một nửa, liền nghĩ đến trước đó đối phương kể cho mình chuyện cười, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới phù hợp.
Tổ An cũng nghĩ đến chuyện này, lúng túng nói:
- Bằng vào quan hệ của chúng ta, nói những thứ này đều khách khí, ta tin tưởng đổi chỗ mà xử, ngươi cũng sẽ cứu ta.
Cảm nhận được hắn cố ý an ủi mình, trong lòng Bạch phi ấm áp, đồng thời tâm tinh nghịch dâng lên:
- Vậy cũng không nhất định, tuy trước kia chúng ta tính là bằng hữu, nhưng không nhất định sẽ bốc lên phong hiểm lớn như thế cứu ngươi.