Tiếp Dẫn Điện loạn thành một bầy, Kim Đỉnh càng loạn, đám người Chu Tà Xích Tâm không lo được trên người bị thương, vội vàng chạy tới đài cao:
- Hoàng thượng, hoàng thượng!
Vương Vô Tà ở bên cạnh cũng biến sắc, đi theo đám bọn hắn chạy tới.
Khắp nơi đều là khói đặc, sóng nhiệt đập tới, lông tóc, chòm râu của mọi người cơ hồ bị thiêu đốt đến khô vàng, nếu không phải mọi người có nguyên khí hộ thể, chỉ sợ đã sớm bị nhiệt độ cao kia bỏng chết.
Những Tú Y Sứ Giả và Ngự Tiền Thị Vệ may mắn còn sống sót kia nỗ lực xông vào cứu hoàng đế, đáng tiếc bị sóng nhiệt làm cho lui lại mấy lần.
Vương Vô Tà thấy thế, ống tay áo vung lên, một cỗ nguyên khí mạnh mẽ thổi tan khói đặc, làm người xung quanh bội phục không thôi, nghĩ thầm Quốc Sư không hổ là Quốc Sư, tu vi này khiến người ta bội phục.
Khói đặc dần dần tán đi, mọi người ngạc nhiên phát hiện đài cao Tế Thiên đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một cái hố sâu, có thể nghĩ vừa rồi uy lực của thuốc nổ lớn bao nhiêu.
Trong lòng mọi người trầm xuống, ngay cả đài cao cũng nổ thành như vậy, chỉ sợ hoàng thượng lành ít dữ nhiều...
Vương Vô Tà tiếp tục vung vẩy ống tay áo, khói đặc càng lúc càng nhạt, dần dần lộ ra tình hình bên trong.
Lúc này mọi người mới thấy bên trong có quả cầu ánh sáng màu vàng, một bóng người như ẩn như hiện.
- Hoàng thượng!
Chu Tà Xích Tâm và Ôn công công mừng rỡ, người bên trong không phải Triệu Hạo thì là ai.
Triệu Hạo ở trong quang cầu từ từ mở mắt, hai tay chậm rãi để xuống, ánh sáng dần dần tiêu tán.
Hắn cất bước đi tới, sắc mặt tái xanh:
- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Lúc này vương miện trên đầu hắn đã rơi, tóc tai bù xù, mặt khác trên long bào có nhiều vết cháy đen, hiển nhiên là bị nổ tung vừa rồi ảnh hưởng.
Qua nhiều năm như vậy, khi nào hắn chật vật như vậy, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, lúc này hắn chỉ muốn giết người.
Chu Tà Xích Tâm và Ôn công công liếc nhau, sau sự tình lần này không biết bao nhiêu người phải rơi đầu.
Đặc biệt là gia hỏa Tổ An kia, mang theo Vũ Lâm Quân sớm đến bài trừ tai hoạ ngầm, lại làm ăn như thế?
Chẳng lẽ hắn thật cấu kết với Yêu tộc, muốn cùng Yêu tộc ám sát hoàng thượng?
Vương Vô Tà quỳ trên mặt đất, kinh sợ nói:
- Xin hoàng thượng thứ tội, nghĩ đến là bần đạo quản lý không nghiêm, để cao tầng bản môn xuất hiện phản đổ, cho nên mới xảy ra cớ sự như vậy.
Nhìn Quốc Sư bình thường luôn cao ngạo, lúc này run rẩy quỳ xuống, Ôn công công và Chu Tà Xích Tâm có thể hiểu được, dù sao xảy ra sự tình lớn như vậy, Chính Dương Tông khẳng định không thoát được quan hệ.
Bất quá bọn hắn không có hoài nghi Vương Vô Tà, dù sao hắn thân là Quốc Sư, đã cực kỳ tôn quý, hơn nữa năm đó thời điểm hoàng đế bết bát nhất vẫn ra sức ủng hộ, thậm chí hoàng đế còn nhiều lần xưng đối phương là bằng hữu, người như vậy làm sao có khả năng phản bội hoàng đế.
Triệu Hạo cũng không có hoài nghi, vội vàng đi đỡ hắn dậy:
- Vô Tà không cần như thế, đây không phải lỗi của ngươi.
Đối với người khác, ngày thường hắn nhiều nhất chỉ phất tay nâng người lên, nhưng đối với Vương Vô Tà lại không giống, hắn tự mình tới đỡ hắn, lấy đó bày ra ân sủng.
Đúng lúc này dị biến xuất hiện, trong mắt Vương Vô Tà lóe lên dị quang, sau đó thừa dịp đối phương dìu hắn dậy, hai tay đập vào ngực Triệu Hạo.
Hắn thân là Đạo môn đệ nhất nhân, tu vi cao như thế nào, trên tay nổi lên tử khí, càng là tuyệt học nhiều năm.
Tốc độ quá nhanh, khoảng cách lại gần như vậy, ngay cả Triệu Hạo cũng không kịp phản ứng, bị đối phương đập trúng.
Có điều hắn phản ứng cũng nhanh, toàn thân bộc phát kim quang, tử khí nhất thời bị kim quang dìm ngập, ngay sau đó một chưởng như linh dương móc sừng, trực tiếp đột phá phòng ngự của Vương Vô Tà, đập ở trên người hắn.
Đạo bào của Vương Vô Tà nổ tung, lồng ngực sụp đổ, cả người giống như bao cát ngã ở trên mặt đất.
Vương Vô Tà phun ra một ngụm máu tươi, bên trong tràn ngập mảnh vỡ nội tạng màu đỏ sậm, hiển nhiên là không sống nổi.
Chu Tà Xích Tâm và Ôn công công kinh hãi, bản năng công kích Vương Vô Tà, mắt thấy hắn sắp bị oanh đến thịt nát xương tan, Triệu Hạo lại ngăn hai người:
- Dừng tay!
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, hiển nhiên một kích kia của Vương Vô Tà làm hắn thương tổn không nhỏ.
Có điều lúc này hai mắt hắn như điện nhìn Vương Vô Tà:
- Vì cái gì?
Đây là sự tình hắn nghĩ không ra, mặc kệ là giao tình của hai người, hay địa vị hôm nay của Chính Dương Tông, đối phương đều không có lý do phản bội mình.
Ánh mắt của Vương Vô Tà mờ mịt, có lẽ là hồi quang phản chiếu, hắc khí trong mắt hắn tiêu tan, cả người khôi phục mấy phần thư thái:
- Vu môn!
Trong giọng nói của hắn lộ ra phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.
- Yếm Thắng Lạc Hồn Thuật?
Triệu Hạo nhướng mày, lập tức kịp phản ứng vừa rồi Vương Vô Tà xảy ra. chuyện gì