Có điều vừa rồi hắn bản năng phản kích, Vương Vô Tà là nhờ tu vi cao mới lưu lại toàn thây, lúc này đã hấp hối, trên cơ bản không nghe được hắn nói cái gì.
Lúc này trong lòng Vương Vô Tà xuất hiện vô số ảo não và hối hận, hắn tự phụ tư chất lỗi lạc, tu vi ngày càng cao thâm, thậm chí đã thăm dò đến cánh cửa Địa Tiên, ai biết bởi vì một chữ tình mà trúng ám toán, rơi vào kết cục uất ức như thế.
- Tuyết Ngân, ngươi tới rồi...
Hắn giơ tay lên, chộp tới nơi nào đó trong hư không, tựa hồ nỗ lực nắm lấy cái gì.
Trong thời khắc cuối cùng, hắn dường như nhìn thấy vị tiên tử kia đang thương tiếc đi tới.
Thậm chí cũng đưa tay ra, tựa hồ muốn cứu hắn.
Đáng tiếc vô luận hắn nắm bắt như thế nào, tay hai người cũng vĩnh viễn không thể chạm vào nhau.
Sau cùng mang theo tiếc nuối thật sâu vẫn lạc.
- Hoàng thượng, bây giờ ngài cảm giác thế nào?
Ôn công công và Chu Tà Xích Tâm lo lắng chạy về phía Triệu Hạo.
Bất quá Triệu Hạo ngẩng đầu, ánh mắt giống như mãnh hổ nhắm người mà phệ, hai người bị dọa đến giật mình, không còn dám tiến lên nửa bước.
Hai người lập tức hiểu được, trải qua sự tình Vương Vô Tà phản bội, lúc này Triệu Hạo đã không tín nhiệm bất luận kẻ nào, cho dù là bọn họ.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến không khí ba động, phù văn hiện lên, hiển nhiên là có người truyền tống tới.
Những Tú Y Sứ Giả và Ngự Tiền Thị Vệ kia vội vàng rút vũ khí ra vây quanh, ở loại tình huống này truyền tống tới, hiển nhiên là có dụng ý khó dò.
- Ha ha ha, không hổ là hoàng thượng, Đạo môn đệ nhất nhân đánh lén lại bị miểu sát, hơn nữa ngươi còn như người không việc gì.
Một trung niên soái ca nhanh chân đi ra, những thị vệ kia muốn cản hắn, kết quả bị hắn tiện tay vung lên, trọng thương lùi lại, ngã một mảng lớn.
Đồng tử của Chu Tà Xích Tâm co rụt, nhìn khí thế của đối phương, hiển nhiên là Đại Tông Sư, hơn nữa không giống hắn mới đột phá.
- Quan Sầu Hải?
Triệu Hạo nhíu mày, hiển nhiên là nhận ra đối phương.
- Không nghĩ tới hoàng thượng còn nhớ ta.
Quan Sầu Hải cảm thán.
- Ta cũng không nghĩ tới, hôm nay sẽ đối địch với hoàng thượng.
- Bằng ngươi?
Triệu Hạo cười khẩy.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Quan Sầu Hải thân là Tông chủ Ly Hận Thiên, phóng tầm mắt nhìn thiên hạ cũng là nhân vật vang dội, ngày bình thường lòng cao hơn trời, nếu người khác nói như vậy, hắn hơn phân nửa sẽ giận tím mặt, muốn cùng đối phương phân cao thấp, nhưng hôm nay Triệu Hạo nói, thần sắc của hắn lại rất bình tĩnh.
Hắn chậm rãi nói:
- Hoàng thượng dạy rất đúng, ta tự nhiên không xứng đối địch với hoàng thượng, hôm nay nhiệm vụ của ta chỉ là thanh lý một số tạp ngư mà thôi, còn hoàng thượng, tự nhiên có người đối phó.
Ánh mắt Triệu Hạo híp lại, hắn tự nhiên biết sau lưng đối phương có người khác, bất quá bây giờ không nắm chắc đến cùng có những ai.
Lúc này Chu Tà Xích Tâm giận tím mặt:
- Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?
Quan Sầu Hải mỉm cười:
- Nghe qua Đại thống lĩnh Tú Y Sứ Giả là đệ nhất chó trung thành dưới tay hoàng thượng, tàn nhẫn hiếu sát, tu vi cao tuyệt, để người trong thiên hạ nghe mà biến sắc, hôm nay chuyên tới để lĩnh giáo một phen.
Chu Tà Xích Tâm bản năng liếc nhìn Triệu Hạo, thấy đối phương không có ý ngăn cản, rõ ràng là muốn mình đi thử xem hư thực, vì vậy nhìn Quan Sầu Hải, sắc mặt băng lãnh:
- Quan Sầu Hải, ngươi dám mưu nghịch, hôm nay bản quan chém ngươi thành muôn mảnh.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên trong tay vung ra một xích sắt thật dài, cuối xích sắt có một lưỡi hái như ẩn như hiện.
Nhiều năm như vậy, Chu Tà Xích Tâm bằng thanh binh khí này thu hoạch không biết bao nhiêu tánh mạng, Câu Hồn Tác vừa ra, người quỷ đều kinh hãi, đây là một câu tục ngữ lưu truyền ở quan trường, vô số người nghe mà biến sắc.
Chỉ bất quá Quan Sầu Hải không sợ chút nào, hai tay nâng lên, hai đạo kim quang từ trong cổ tay bắn ra, Kim Cương Song Hoàn Trạc đụng bay lưỡi hái Tử Thần.
Toàn thân hai người đều chấn động, Chu Tà Xích Tâm âm thầm cảm thán không hổ là Tông chủ Ly Hận Thiên thành danh nhiều năm, công lực cực kỳ thâm hậu.
Quan Sầu Hải cũng kinh hãi, ở trong tình báo, tuy tu vi của Chu Tà Xích Tâm rất cao, nhưng chỉ mới nửa bước Đại Tông Sư, không có chính thức bước vào Đại Tông Sư, cho nên hắn vốn cho rằng có thể nhẹ nhõm nắm đối phương, ai biết lần giao thủ này, thực lực đối phương để hắn chấn kinh.
Cái gì nửa bước Đại Tông Sư, đây rõ ràng là Đại Tông Sư chân thật!
Có điều hắn dù sao cũng là nhân vật thành danh nhiều năm, mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, thuận thế đánh tới Chu Tà Xích Tâm.
Câu Hồn Tác là binh khí dài, cận chiên tất nhiên là nhược điểm.
Chu Tà Xích Tâm không chút hoảng loạn, cổ tay rung lên, Câu Hồn Tác nhanh chóng lùi về, hóa thành một lưỡi hái cán dài, trực tiếp chém tới, không gian trước người như bị bổ ra.