Ai muốn võ công cái thế lại chỉ có thể cả đời làm xử nam?
Xem như hòa thượng trong miếu, cả đời không cưới vợ, cũng sẽ trong lúc lơ đãng nguyên dương tiết ra ngoài, tu luyện nhiều năm ngủ dậy công lực phế, đó mới là khóc không ra nước mắt.
Hết lần này tới lần khác Ôn công công luyện thành!
Hiện tại nghĩ lại, cũng chỉ có dạng người như hắn thích hợp công pháp này nhất.
Huyền Bát Cảnh giật mình, không dám thiếu cảnh giác, mà xem đối phương như một đối thủ ngang cấp.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, tay khẽ vẫy, tám thanh phi kiếm bay trở về, quay chung quanh bên người.
Âm thanh máy móc kèn kẹt truyền đến, tám thanh phi kiếm ghép lại, sau cùng hình thành một thanh bảo kiếm khổng lồ.
Huyền Bát Cảnh hét lớn, huy động cự kiếm công kích Ôn công công.
Theo cự kiếm huy động, hư ảnh kiếm khí to lớn cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Ôn công công, chém xuống lồng ánh sáng màu xanh lam.
Oanh… lấy Thuần Dương Đồng Tử Công của Ôn công công cũng không ngăn được uy lực lớn như vậy, lồng ánh sáng màu xanh lam trực tiếp vỡ nát.
Hắn vội vàng thi triển thân pháp tránh đi, hiểm hiểm tránh thoát một kiếm khủng bố kia.
Trong không khí lấp lóe lôi quang, Huyền Bát Cảnh đã biến mất tại nguyên chỗ, thời điểm xuất hiện đã ở bên người Ôn công công, trực tiếp huy chưởng đánh tới đối phương.
Cùng lúc đó, thanh cự kiếm kia lần nữa hóa thành tám thanh phi kiếm cùng hắn hành động, lấy tốc độ mắt thường rất khó nắm bắt, từ từng góc độ quỷ dị tập kích đối phương.
Ôn công công hừ lạnh, hai tay nổi lên hai đạo ánh sáng màu lam, lấy nắm đấm ngăn cản Huyền Bát Cảnh công kích, đồng thời cương khí hộ thể quanh người để cho tám thanh phi kiếm kia trong lúc nhất thời rất khó làm bị thương được hắn.
Nhìn hai người đánh đến lực lượng ngang nhau, trong lúc nhất thời khó phân ra thắng bại, Triệu Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn về nơi nào đó của Kim Đỉnh lạnh lùng nói:
- Triệu Cảnh, ta biết ngươi đã đến, để những binh tôm tướng cua này đi ra, mình lại tránh ở sau lưng tính toán có ý tứ gì?
Quan Sầu Hải và Huyền Bát Cảnh đỏ mặt, nếu ngày bình thường ai dám gọi bọn họ binh tôm tướng cua, bọn họ sẽ dạy đối phương làm người, nhưng lời này từ trong miệng Triệu Hạo nói ra, bọn họ lại không cách nào phản bác, mặc dù hai người là Đại Tông Sư, nhưng cách Địa Tiên còn rất xa, bị Triệu Hạo nói như vậy cũng không dám phản bác.
Lúc này một bóng người chậm rãi từ trong góc vắng đi ra, cả người khí vũ hiên ngang, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra quý khí, không phải Tề Vương Triệu Cảnh thì là ai.
Quan viên khác đều bị vây ở Tiếp Dẫn Điện, không biết hắn là làm sao tới.
- Hoàng huynh quả nhiên thấy rõ, cái gì cũng không thể gạt được ngươi.
Tề Vương cảm khái nói, trên mặt mang theo nụ cười tự tin, dường như sự tình mưu đồ nhiều năm rốt cục thực hiện.
Triệu Hạo bình tĩnh nhìn hắn:
- Ngươi và trẫm đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được bí quá hoá liều.
Tề Vương cười nhạt nói:
- Hoàng huynh nói những lời này khó tránh khỏi hư tình giả ý, nếu ta không động thủ, sớm muộn cũng sẽ bị hoàng huynh nghĩ biện pháp thanh trừ, hết thảy không phải ngươi bức ta sao?
Triệu Hạo nhíu mày:
- Ngươi ta tranh chấp, dù sao cũng là tranh đấu nội bộ giữa huynh đệ, bây giờ ngươi cấu kết ngoại nhân, nói không chừng sẽ hủy giang sơn Đại Chu ta.
Tề Vương sầm mặt lại, mang theo vẻ tức giận nói:
- Huynh đệ? Ngươi còn coi ta là huynh đệ! Dựa theo pháp lý, hoàng vị này vốn là của ta, kết quả ngươi tình nguyện truyền cho nhi tử ngu ngốc kia, cũng không truyền cho ta, ngươi có coi ta là huynh đệ sao?
Triệu Hạo lạnh nhạt nói:
- Từ xưa đến nay trưởng tử kế thừa, chính ngươi sinh ý nghĩ xấu mới có những phiền não này.
Tề Vương cười ha ha:
- Không nghĩ tới ngươi ngay cả ước định giữa Thái Tổ và Thái Tông năm đó cũng không nhận nợ, nói một tiếng quên nguồn quên gốc cũng không đủ đi.
- Hỗn trướng!
Sắc mặt Triệu Hạo phát lạnh.
- Trẫm vẫn là hoàng đế, ngươi dĩ hạ phạm thượng như vậy cũng là giáo pháp của tổ tông sao?
- Việc đã đến nước này, nói lời đường hoàng còn có tác dụng gì, nơi này không có những bách tính ngu muội kia, ngươi trang quân chủ không có ý nghĩa.
Tề Vương khinh bỉ liếc hắn một cái, hoàn toàn không ăn một bộ này.
- Lộ ra kế hoạch sao?
Triệu Hạo liếc nhìn chung quanh.
- Chỉ một mình ngươi, nghĩ đến không có to gan làm loại chuyện này, còn có trợ thủ nào, cùng mời ra đây đi. Không đoán sai mà nói, chí ít có người Vu môn, có thể thi triển Lạc Hồn thuật với Vương Vô Tà, nghĩ đến cũng chỉ có Đại trưởng lão Vu Vô Ngôn.
- Có thể được hoàng thượng nhớ tên, quả thật là vinh hạnh của lão thân.
Một nụ cười âm trầm vang lên, bóng người còng lưng của Vu Vô Ngôn đi tới, quải trượng trong tay chống đất có một loại vận luật không hiểu, dường như phù hợp thiên địa đại đạo, ngay cả Triệu Hạo cũng liếc nhìn nàng một cái.