- Không nghĩ tới những năm này công lực của ngươi lại tiến bộ, khó trách Vương Vô Tà sẽ ngã ở trong tay ngươi.
Triệu Hạo hừ lạnh.
- Ta xưa nay kính ngưỡng phong độ và nhân phẩm của Vương giáo chủ, đáng tiếc mọi người đứng ở lập trường đối nghịch, cho nên không thể không trừ.
Vu Vô Ngôn nhìn thi thể Vương Vô Tà cách đó không xa, trên mặt lộ ra một tia thương cảm.
- Nhân vật phong hoa tuyệt đại như vậy, chết như thế khó tránh khỏi đáng tiếc.
Không ít người sắc mặt cổ quái, nghe giọng điệu này của nàng, chẳng lẽ nàng còn ái mộ Vương Vô Tà.
- Mèo khóc chuột giả từ bi.
Triệu Hạo hừ lạnh.
- Xưa nay Vu môn các ngươi hành sự không từ thủ đoạn ngược lại không gì đáng trách, bất quá một vị đại sư nào đó luôn nói lòng dạ từ bi, làm ra sự tình như vậy ngươi còn tu phật gì?
- A Di Đà Phật!
Giám Hoàng đại sư từ một phương hướng khác chậm rãi đi tới.
- Tu vi của hoàng thượng quả nhiên thông thần, lão nạp vốn cho rằng giấu rất tốt, không nghĩ tới vẫn bị hoàng thượng phát hiện.
Sau đó hắn nhìn cách đó không xa nói:
- Người khác cũng đều đi ra đi, hoàng thượng sớm đã phát hiện các ngươi.
Vừa dứt lời, Phùng Vô Thường, Giới Sắc tiểu hòa thượng cùng với một số cao thủ tâm phúc của các tông môn đều đi ra.
Tề Vương, Vu Vô Ngôn, Giám Hoàng đại sư tạo thế chân vạc, ẩn ẩn vây Triệu Hạo ở giữa, mà đám người Phùng Vô Thường thì bao vây đám Tú Y Sứ Giả và Ngự Tiền Thị Vệ.
Ánh mắt Triệu Hạo rơi vào trên người Phùng Vô Thường:
- Trâm còn hoài nghi lấy tu vi của Vương Vô Tà, coi như bị người ám toán cũng không đến mức rơi xuống kết cục như thế, nguyên lai là tên phản đổ ngươi nội ứng ngoại hợp.
Mặc dù hắn không có tận mắt trông thấy chuyện đã xảy ra, nhưng vừa nhìn thấy Phùng Vô Thường liền minh bạch.
Phùng Vô Thường âm thẩm kêu khổ, vốn hắn không muốn tới Kim Đỉnh, nơi này thần tiên đánh nhau, tùy tiện phủi xuống con rận cũng có thể nghiền nát hắn, nhưng mấy vị kia mặc kệ, hắn không tới không được.
Kế hoạch lần này quá lớn, ai cũng không yên lòng ai, cũng sẽ không cho ngươi cơ hội ngư ông đắc lợi.
May mắn mấy vị kia cam đoan Triệu Hạo do bọn họ đối phó, hắn chỉ đối phó Tú Y Sứ Giả và Ngự Tiền Thị Vệ, nên mới thoáng an tâm.
Tuy kém xa Hoàng Đế vạn dặm, nhưng hắn dù sao cũng là phong chủ Chính Dương Tông, đối phó Tú Y Sứ Giả và Ngự Tiền Thị Vệ vẫn dư sài.
Huống chi Giám Hoàng đại sư còn dẫn đồ đệ bảo bối của hắn tới, mình làm tiền bối tổng không đến mức không bằng một tiểu hòa thượng chứ.
Hắn ngượng ngùng cười nói:
- Hoàng thượng thứ tội, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ.
Mọi người âm thầm mắng một tiếng, gia hỏa này thật là làm kỹ nữ còn lập đền thờ, lúc này còn khúm núm nịnh bợ hoàng đế.
Triệu Hạo hừ lạnh, hắn nhìn quen thiên hạ lục đục, tự nhiên biết tâm tư của Phùng Vô Thường, cũng lười nói nhảm với đối phương:
- Ta và Vô Tà là bạn thâm giao, trước thay hắn báo thù đi.
Vừa dứt lời, trực tiếp vươn tay bắt về phía đối phương.
Đồng tử của Phùng Vô Thường co rút, bản năng muốn chạy, lấy tu vi Tông Sư của hắn, ngày bình thường vốn tới lui như gió.
Nhưng lúc này hắn lại phát hiện mình căn bản không động được, như bị cự thú khóa chặt.
Ngay sau đó, một hư ảnh bàn tay đi tới trước người, nắm chắc lấy hắn, sau đó nhẹ nhàng bóp.
Ẩm!
Cả người hắn bị bóp nát thành một đoàn huyết nhục.
Mà từ đầu đến cuối, Triệu Hạo đều đứng tại chỗ không có di động nửa bước.
Trên Kim Đỉnh, đám người Tề Vương đổ mổ hôi lạnh, phải biết vừa rồi Tề Vương, Vu Vô Ngôn, Giám Hoàng đại sư đã vây Triệu Hạo vào giữa, tùy thời phòng bị đối phương xuất thủ.
Đáng tiếc trong điện quang thạch hỏa, một đồng bạn được cho là cao thủ bị hắn diệt sát, ba người lại không kịp phản ứng.
Cảm nhận được trên đỉnh núi truyền đến ba động khủng bố, trong Tiếp Dẫn Điện nhất thời vỡ tổ.
Ngay cả hoàng đế cũng tự mình xuất thủ, có thể thấy được thế cục trên Kim Đỉnh xấu tới trình độ nào.
Mọi người thử rất nhiều biện pháp, nhưng hộ sơn đại trận của Chính Dương Tông làm sao có thể dễ dàng phá được?
Sau đó mọi người ở trong Tiếp Dẫn Điện thảo luận nên làm thế nào cho phải.
Bọn đại thần này ngày bình thường không việc gì cũng có thể ở trong triều nhao nhao nửa ngày, huống chi hôm nay có việc?
Đặc biệt là Tề Vương một đảng một ít đại thần, được đến gợi ý ở chỗ này cố ý cản, để mọi người càng không khả năng nhao nhao ra kết quả gì.
Tổ An thì lười trộn lẫn với bọn hắn, đi tới cửa sổ nhìn về phía Kim Đỉnh, như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, Trung Thư Lang Bùi Luyện lớn tiếng nói:
- Tổ An, không phải ngươi sớm dẫn người đến Tử Sơn bài trừ tai hoạ ngầm sao, sao lại còn xuất hiện sơ suất lớn như vậy.
Hắn là con thứ của Thị Trung Bùi Chính, cưới nữ nhi của Quốc Trượng, Xa Kỵ tướng quân Liễu Quang, là người trung kiên nhất thuộc phe phái Tề Vương.