Nàng am hiểu trận pháp, nên rất dễ dàng đuổi theo tư duy của Tạ Đạo Uẩn.
Tạ Đạo Uẩn không ngừng gật đầu, ánh mắt giống như nhìn tri kỷ.
- Vậy nhanh hành động đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.
Vân Gian Nguyệt đỏ mặt, có điều nàng lập tức nói sang chuyện khác.
Yến Tuyết Ngân cũng không để bụng, hỏi thăm Tạ Đạo Uẩn nàng thiết trí trận pháp ở đâu, sau đó cùng đối phương đi nghiên cứu làm sao xuyên qua đại trận thủ sơn.
Lại nói lúc này trên Kim Đỉnh, bởi vì Triệu Hạo đột nhiên xuất thủ bóp chết Phùng Vô Thường, tất cả mọi người đều khẩn trương.
Mắt thấy khí thế phe mình sa sút, Triệu Cảnh hừ một tiếng, không tiếp tục che giấu, một cỗ khí tức ngập trời dâng lên, sau lưng hắn thần hoa nở rộ, thậm chí xông thẳng lên trời. Văn võ bá quan ở trong Tiếp Dẫn Điện chấn động, lại có khí tức Địa Tiên khác.
Những năm này hoàng đế là Địa Tiên được công nhận, mọi người rất rõ ràng khí tràng của hắn, nhưng khí tức này hoàn toàn khác biệt, hiển nhiên là một Địa Tiên vừa mới thăng cấp.
Bọn người Bích Tề vốn không lo lắng an nguy của hoàng đế, lúc này nhất thời kinh hoảng.
Trên Kim Đỉnh, Triệu Hạo nhìn về phía Triệu Cảnh:
- Ngươi quả nhiên thành công đột phá Địa Tiên, những năm này ẩn tàng đủ sâu.
Triệu Cảnh lạnh nhạt nói:
- Nhìn thiên phú mà nói, ta không thấp hơn ngươi, năm đó ngươi chỉ ỷ vào ưu thế tuổi tác đánh cắp ngôi vị hoàng đế mà thôi, về sau lại có tài nguyên tu luyện của toàn bộ quốc gia, mới thành công đột phá Địa Tiên. Về sau ta có đầy đủ tư nguyên và thời gian, muốn đuổi kịp ngươi cũng không phải việc khó gì.
- Đuổi kịp ta?
Triệu Hạo mỉa mai cười một tiếng, bộ dáng lười tranh luận với đối phương.
Trong lòng Triệu Cảnh tức giận, bất quá đối phương nhiều năm xây dựng ảnh hưởng còn đó, hắn trong lúc nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bất quá bởi vì khí thế Địa Tiên của hắn tản ra, triệt tiêu mất bộ phận uy áp của Triệu Hạo, mọi người rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, một cung điện lộng lẫy đột nhiên từ giữa không trung hiện lên, thẳng đến Chu Tà Xích Tâm và Ôn công công.
- Trường Sinh Kiếm?
Triệu Hạo nhướng mày, lúc này Triệu Cảnh dời một bước, tựa hồ phòng bị hắn cứu viện.
Bóng người tiên phong đạo cốt trống rỗng xuất hiện, kèm theo một thanh trường kiếm từ trong hư không đâm ra.
Lúc này Ôn công công đang toàn lực đối phó Huyền Bát Cảnh công kích, nào ngờ sau lưng đột nhiên xuất hiện một người.
Chờ hắn kịp phản ứng đã muộn, chỉ có thể trong lúc vội vã vận chuyển Thuần Dương Đồng Tử Công phòng ngự, suy nghĩ chỉ cần vượt qua một kích này, hoàng đế sẽ tới giải vây.
Trường Sinh Kiếm yên tĩnh đâm tới, phòng ngự của hắn cơ hồ chỉ nháy mắt đã bị cắt mở, sau đó trường kiếm thế như chẻ tre, kiếm khí trực tiếp xâm nhập tâm mạch.
Ôn công công hét lớn, Thuần Dương Đồng Tử Công tu luyện cả đời bỗng nhiên nổ tung, hắn chỉ còn một ý niệm trong đầu, dù chết cũng phải kéo đệm lưng.
Đáng tiếc người sau lưng đánh trúng liền đi, căn bản không hề bị thương, một giây sau đã xuất hiện ở bên người Chu Tà Xích Tâm.
Chu Tà Xích Tâm kinh hãi, may mắn có Ôn công công trì hoãn một lát, hắn có thời gian phản ứng, tử khí trên người bạo phát, nồng đậm đến để Ngự Tiền Thị Vệ ở rất xa sắc mặt cũng trắng nhợt, thẳng tắp ngã xuống, bị tử khí cướp đi sinh cơ.
Trường kiếm vốn trắng noãn, thời điểm đến gần bên người hắn, nhất thời biến thành màu xám trắng, dường như mất đi linh tính, ngay cả Lý Trường Sinh cũng rên lên một tiếng, hiển nhiên không ngờ tử khí của đối phương khủng bố như vậy.
Có điều hắn dù sao cũng là Đại Tông Sư thành danh nhiều năm, trên người bộc phát ra bạch quang, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thu kiếm ngăn cản Tử Thần Liêm Đao.
Chu Tà Xích Tâm đang muốn biến chiêu, bỗng nhiên biến sắc, cúi đầu nhìn trước ngực, chỗ đó xuất hiện một vòng tay màu vàng, đang ong ong ong xoay tròn, mới vừa từ sau lưng đánh xuyên qua lồng ngực của hắn!
Chu Tà Xích Tâm đối mặt là Quan Sầu Hải, Đại Tông Sư thành danh nhiều năm.
Hắn vừa mới đột phá Đại Tông Sư, tuy bằng vào tử khí đặc thù đánh cái cân sức ngang tài với Quan Sầu Hải, nhưng thật thời gian dài, hắn khẳng định không phải đối thủ.
Tuy vừa rồi chỉ ứng phó Lý Trường Sinh trong nháy mắt, vốn cho rằng còn kịp trở về thủ Quan Sầu Hải, nhưng hắn đánh giá thấp nội tình của một tông chủ Đạo môn.
Quan Sầu Hải không có lãng phí cơ hội kia, thôi động Kim Cương Song Hoàn Trạc cho hắn một kích trí mệnh.
Một cỗ tử khí càng kinh khủng triệt để mất khống chế bộc phát ra, dù mạnh như Lý Trường Sinh và Quan Sầu Hải cũng vội vàng tránh né.
Bị tử khí bao phủ, hoa cỏ cây cối trong phương viên mấy chục trượng khô héo.
Mà Chu Tà Xích Tâm nửa quỳ ở trung ương, thở nhiều hít ít, hiển nhiên sinh cơ đã đoạn tuyệt.
Những người khác biến sắc, Lý Trường Sinh ngưng trọng:
- Có thể tụ tập tử khí nồng đậm như vậy, phải có bao nhiêu người chết ở trên tay ngươi.