Tuy Chu Tà Xích Tâm là Đại thống lĩnh Tú Y Sứ Giả, quan viên chết ở trong tay hắn không biết bao nhiêu, nhưng không thể luyện thành tử khí như vậy, toàn bộ quan viên của triều đình bị giết sạch chỉ sợ cũng chưa đủ.
Chu Tà Xích Tâm đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này hắn không có thời gian trả lời, mà nhìn về phía hoàng đế, ánh mắt không hiểu.
- A Di Đà Phật, thí chủ toàn thân sát nghiệt, hiện tại quả báo tới rồi.
Giám Hoàng đại sư chắp tay trước ngực, thân là người xuất gia, hắn coi trọng lòng dạ từ bi, cho dù là người đại gian đại ác, trước khi chết hắn cũng sẽ thương tiếc vài câu, nhưng cảm nhận được tử khí trên người Chu Tà Xích Tâm, lại cảm thấy bị chết đáng đời.
Triệu Cảnh nhìn Triệu Hạo, ánh mắt hơi nghi hoặc:
- Vừa rồi ngươi rõ ràng có cơ hội cứu bọn họ, vì sao thủy chung khoanh tay đứng nhìn?
Triệu Hạo từ tốn nói:
- Lấy tu vi của Vương Vô Tà cũng rơi vào kết cục như vậy, hiển nhiên là bị người bên cạnh phản bội, hơn nữa là bị người thân cận nhất, tín nhiệm nhất phản bội mới có thể đạt tới hiệu quả kia, vết xe đổ của hắn, ta có thể không phòng? Chỉ có như vậy mới có thể nhìn ra ai trung ai gian.
Mọi người giờ mới hiểu được hắn lo lắng Chu Tà Xích Tâm hoặc Ôn công công phản bội hắn, cho nên mới thờ ơ lạnh nhạt không động thủ.
Nghe hắn trả lời, biểu lộ của Chu Tà Xích Tâm vừa kinh ngạc phẫn nộ, vừa quả nhiên như thế, sau đó duy trì không được nữa, đầu trực tiếp rũ xuống. Vu Vô Ngôn cảm khái:
- Quả nhiên mỏng lạnh vô tình, có thể nhìn nhiều người trung thành vì ngươi mà chết, thường nói thế gian có ba loại người, nam nhân, nữ nhân, hoàng đế, hôm nay gặp mặt cuối cùng cũng minh bạch.
Lúc này Tề Vương Triệu Cảnh nói:
- Lời này của Đại trưởng lão sai rồi, đây chỉ vì Triệu Hạo quá mỏng lạnh mà thôi, nếu ta làm hoàng đế, tuyệt đối sẽ không giống hắn.
Kế tiếp còn cần mọi người chung sức hợp tác, tự nhiên không muốn mấy người khác lòng mang khúc mắc.
Một bên khác, những Tú Y Sứ Giả, Ngự Tiền Thị Vệ kia cùng đám người Huyền Đô trưởng lão, Giới Sắc tiểu hòa thượng chém giết thảm liệt, hơn nữa cách bên này rất xa, hiển nhiên rõ ràng bên này là thần tiên đánh nhau, một chút dư âm cũng có thể làm cho bọn họ biến thành tro bụi, nên không chú ý tới sự tình phát sinh bên này, bằng không nói không chừng sĩ khí sẽ mất sạch.
Triệu Hạo cười lạnh nói:
- Nói dễ nghe, chờ ngươi đến vị trí của trẫm, tự nhiên sẽ làm sự tình như vậy, hoàng giả đều cô độc.
- Ta sẽ chứng minh mình không giống ngươi.
Tề Vương lạnh lùng đáp, sau đó nhìn về phía Vu Vô Ngôn.
- Đại trưởng lão, động thủ đi.
Vu Vô Ngôn gật đầu, tay hư không kết ấn, miệng vang lên một số âm tiết tối nghĩa khó hiểu.
Ngay sau đó một người rơm nửa trong suốt xuất hiện.
Triệu Hạo cười lạnh:
- Lại muốn dùng Yếm Thắng chi thuật đối phó trẫm, Vu Vô Ngôn ngươi bị điên sao?
Vu Vô Ngôn không trả lời, đột nhiên trong tay xuất hiện bảy chùm sáng, bay thẳng về phía người rơm.
Gợn sóng khuếch tán, Triệu Hạo như đang xem kịch, bỗng nhiên biến sắc.
Gần như đồng thời, thân thể hắn run lên, xung quanh hiện lên vài vòng hắc quang, bên trong ẩn ẩn có thể thấy được phù văn màu đen xuyên đến xuyên đi ở trên người hắn.
Biểu lộ bình tĩnh của hắn rốt cục có gợn sóng:
- Vì sao có thể sinh ra hiệu quả với ta?
Vu Vô Ngôn kiêu ngạo nói:
- Chỉ cần biết ngày sinh tháng đẻ, còn có vật dẫn như lông tóc, bí thuật của Vu môn chúng ta liền có hiệu quả, đây chính là quy tắc của chúng ta.
Triệu Hạo trầm giọng nói:
- Ngươi từ nơi nào lấy được lông tóc của ta?
Có Triệu Cảnh, ngày sinh tháng đẻ hơn phân nửa là đối phương nói, nhưng lông tóc da thịt, xưa nay hắn rất cảnh giác, Tề Vương không có khả năng lấy được.
- Hoàng thượng không phải mọi chuyện đều biết sao, cẩn gì còn hỏi ta.
Vu Vô Ngôn cười cười.
Triệu Hạo sẩm mặt lại, nhìn về phía Ôn công công đã tắt khí, nghĩ thầm cẩu nô tài kia quả nhiên phản bội trẫm!
Ngày bình thường đều là Ôn công công chiếu cố sinh hoạt của hắn, nếu nói người nào có cơ hội lấy được những vật này, không phải tên nô tài kia thì có thể là ai.
Thua thiệt vừa rồi mình còn vì không cứu hắn mà có chút hối hận, hiện tại xem ra may mắn không cứu, bằng không vừa rồi nói không chừng đã trúng kế.
Lúc này Tề Vương, Giám Hoàng đại sư, Lý Trường Sinh… khiếp sợ nhìn về phía Vu Vô Ngôn, vốn mọi người không có ôm hy vọng quá lớn, kết quả không nghĩ tới hiệu quả cực tốt.
Yêm Thắng chi thuật của Vu môn lợi hại đến loại trình độ này sao?
Trước đó Vương Vô Tà là mọi người đồng tâm hiệp lực, cho nên mặc dù cảm khái, nhưng không có kinh hãi đến loại trình độ này.
Nhưng bây giờ hoàng đế xưa nay vô địch lại cũng trúng Yêm Thắng chi thuật, mấy người không khỏi dâng lên cảnh giác nồng đậm, trong lòng suy nghĩ tương lai Vu Vô Ngôn dùng thuật này đối phó mình, thì nên làm thế nào cho phải?