Vương Vô Tà trúng bí thuật, trực tiếp bị nô dịch, lần này Vu Vô Ngôn sử dụng bí thuật rõ ràng càng cao cấp hơn, hoàng đế đến cùng sẽ có kết cục gì?
Trực tiếp chết, hay như Vương Vô Tà biến thành nô lệ?
Nhìn thấy mọi người nhìn về phía mình, Triệu Hạo cười lạnh:
- Thật cho rằng những tà thuật này có thể đối phó trẫm?
Vừa dứt lời, toàn thân hắn bốc lên kim quang, những vòng sáng màu đen kia bị đánh nát.
Vu Vô Ngôn vừa rồi còn có chút tự đắc bỗng nhiên biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhất thời uể oải suy sụp, sắc mặt như cương thi trắng bệch, thậm chí không còn cách nào đứng thẳng, mà thân thể ngã ở trên mặt đất.
Đám người Tề Vương sợ hãi, thậm chí không thấy Triệu Hạo động thủ, Vu môn Đại trưởng lão thực lực cường đại đã mất đi lực chiến đấu?
Lúc này Vu Vô Ngôn nhanh chóng nói:
- Mặc dù bí thuật của ta không hoàn toàn có hiệu lực, nhưng hắn cũng không phải không bị ảnh hưởng, bây giờ ít nhất bị suy yếu hai thành tu vi, trong thời gian ngắn chỉ sợ không cách nào khôi phục, còn lại giao cho các ngươi.
Triệu Cảnh mừng rỡ, thực ra trước đó nhìn thấy Triệu Hạo trúng Yếm Thắng chi thuật, hắn còn có chút không dám tin tưởng, hoàng huynh vô địch làm sao có khả năng lật thuyền dễ dàng như vậy?
Ngược lại khiến người ta hoài nghi đây là âm mưu của Triệu Hạo.
Bây giờ mới là hợp lý nhất, tuy Vu Vô Ngôn mất đi lực chiến đấu, nhưng để Triệu Hạo suy yếu hai thành thực lực, đã lập đại công.
Vốn đối mặt Triệu Hạo vô địch, trong lòng hắn có chút không chắc, nhưng bây giờ hắn tràn ngập lòng tin.
Sắc mặt Triệu Hạo băng lãnh, giơ tay lên nhìn về phía lòng bàn tay ngẫu nhiên có từng phù văn màu đen như ẩn như hiện:
- Những tà thuật này của Vu môn quả nhiên có chút quỷ dị, xem ra trước kia là xem nhẹ các ngươi, bất quá các ngươi nghĩ như vậy thì có thể đối phó trẫm, không khỏi quá ngây thơ.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên ánh mắt bắn ra hai đạo quang mang màu vàng, tốc độ nhanh đến mọi người căn bản không kịp phản ứng.
Vu Vô Ngôn bị đạo kim quang kia bao phủ, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thống khổ, cả người lấy tốc độ mắt trần có thể thấy được thiêu đốt, cơ hồ chỉ nháy mắt, huyết nhục bị đốt sạch, sau đó cả người hóa thành xương khô, gió thổi qua, khô lâu biến thành tro bụi, triệt để tiêu tán không thấy.
Mọi người trên Kim Đỉnh nhìn mà lòng lạnh lẽo, ngược lại đám người Hữu Vệ tướng quân Quách Chí chỉ huy Ngự Tiền Thị Vệ, cùng những Tú Y Sứ Giả còn sống kia sĩ khí đại chấn.
Vừa rồi Ôn công công và Chu Tà Xích Tâm lần lượt chết bất đắc kỳ tử, dẫn đến lòng tin của bọn họ ngã xuống đáy cốc, thậm chí lần thứ nhất sinh ra nghi vấn với hoàng đế vô địch.
Nhưng trong chớp mắt này, mọi người mới minh bạch, hoàng thượng vẫn là hoàng thượng, hắn thiên hạ vô địch, chỉ cần đi theo hắn, tất nhiên có thể lấy được thắng lợi sau cùng.
Sĩ khí của bọn họ tăng mạnh, đám người Huyền Đô trưởng lão nhất thời áp lực lớn hơn rất nhiều, tuy thực lực của bọn họ vượt qua những Ngự Tiền Thị Vệ và Tú Y Sứ Giả này, nhưng đám người kia am hiểu thuật hợp kích, trận pháp phối hợp tinh diệu không gì sánh được, thật đánh lên lực lượng chỉ ngang nhau, bây giờ tinh thần đối phương tăng vọt, bọn họ liền rơi vào hạ phong.
- A Di Đà Phật!
Giám Hoàng đại sư vừa sợ vừa giận, một Vạn Tự Phù to lớn đánh về phía Triệu Hạo.
Thực ra vừa rồi thời điểm Triệu Hạo công kích Vu Vô Ngôn hắn đã xuất thủ, chỉ là rớt lại phía sau quá nhiều, làm cho phảng phất như một trước một sau ra tay.
Vạn Tự Phù đón gió lớn lên, trong nháy mắt giống như núi nhỏ đè tới đối phương.
Bách quan ở trong Tiếp Dẫn Điện đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Kim Đỉnh, tuy bởi vì hộ sơn đại trận ngăn cách, bọn họ thấy không rõ sự tình phát sinh ở Kim Đỉnh, nhưng có thể cảm nhận được uy áp khủng bố kia.
Dường như cả Tử Sơn sắp bị cỗ uy áp kinh khủng kia đập vụn.
Triệu Hạo hừ lạnh, bỗng nhiên một thân ảnh màu vàng từ đỉnh đầu hắn bay ra.
Dung mạo của bóng người kia giống hắn như đúc, chỉ bất quá lớn hơn rất nhiều.
Bóng người nhanh chóng biến lớn, cơ hồ trong nháy mắt đã lớn hơn chữ Vạn, chỉ tiện tay vung lên, liền đánh tan chữ Vạn khủng bố kia.
- Nguyên thần xuất khiếu!
Giám Hoàng đại sư phun ra một ngụm máu tươi, trên râu trắng đều là vết máu.
Đúng lúc này, bóng người kia đánh về phía hắn một chưởng, bàn tay che khuất bầu trời, hắn đã không nhìn thấy thứ khác, trước mắt chỉ có bàn tay to lớn kia, dường như vạn vật thế gian đều biên mất không thấy gì nữa.
Hắn thân là lãnh tụ Phật môn, tu vi không thể coi thường, nhưng giờ khắc này hắn lại ngạc nhiên phát hiện, mình hoàn toàn không có cách nào phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay màu vàng kia nghiền ép tới.
Trong lòng hắn có chỗ minh ngộ, nguyên thần chiến đấu, hoàn toàn đột phá các loại lĩnh vực và quy tắc thế gian, trừ khi hắn cũng tu ra nguyên thần, mới có năng lực phản kháng.