Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3166 - Chương 3166 - Nguyên Thần Xuất Khiếu (2)

Chương 3166 - Nguyên thần xuất khiếu (2)
Chương 3166 - Nguyên thần xuất khiếu (2)

Trong lòng hắn rất biệt khuất, rõ ràng có một đống át chủ bài, vốn cho rằng chỉ kém Hoàng Đế một chút, nhưng một chút kia giống như rãnh trời, làm cho tất cả chiêu thức của hắn không thi triển ra được.

Đúng lúc này, Tề Vương hét lớn, đồng dạng một thân ảnh màu vàng từ trong đỉnh đầu bay ra.

Hư ảnh Tề Vương vung nắm đấm đánh về phía Triệu Hạo.

Nguyên thần của Triệu Hạo cau mày, chỉ có thể quay người nghênh kích.

Ba động khủng bố tứ tán, như năng lượng trực tiếp chôn vùi, Thuần Dương Điện bị ba động đánh trúng, trực tiếp thổi thành tro bụi.

Phải biết Thuần Dương Điện này là địa phương tôn quý nhất của Chính Dương Tông, biểu tượng tinh thần của cả tông, bên trong khẳng định dùng trận pháp phòng ngự cao cấp nhất.

Lại thêm nơi đây là chỗ Vương Vô Tà quanh năm bế quan tu hành, hấp thu thiên địa tinh khí, Hỗn Độn Tử Khí ôn dưỡng, thậm chí được Đạo môn ca tụng là công trình kiến trúc khó bị phá hủy nhất.

Nhưng ở dưới dư âm giao thủ của hai Địa Tiên, ngay cả một giây cũng không duy trì được.

Đám người Lý Trường Sinh biến sắc, vội vàng tế ra pháp bảo phòng ngự.

Đúng lúc này một tiếng chuông thanh thúy vang lên, ngay sau đó hư ảnh một cái cổ chung từ trên trời giáng xuống, bảo vệ những người khác ở bên trong.

Dư âm chiến đấu khủng bố đánh vào thân chuông, chuông cổ điên cuồng rung động, từng tiếng chuông to lớn vang lên.

Cả Tử Sơn nhất thời thanh thế to lớn, nơi xa vô số phi cầm từ trong rừng bay ra, văn võ bá quan sắc mặt trắng nhợt, tu vi cao chỉ cảm thấy ngực bồn chồn, tu vi thấp trực tiếp thổ huyết té xỉu, toàn bộ Tiếp Dẫn Điện rì rào run rẩy, không ít gạch ngói rớt xuống, làm không ai còn dám ở trong điện.

Đám người Tổ An đang nghiên cứu làm sao xuyên thấu hộ sơn đại trận cũng biến sắc.

Sắc mặt Tạ Đạo Uẩn trắng nhợt, toàn thân lung la lung lay, muốn ngã xuống đất.

Tổ An vội vàng nắm tay nàng, đưa vào rất nhiều nguyên khí, lúc này mới bảo vệ nàng không bị thương. Qua rất lâu, tiếng chuông có thể chấn vỡ tâm mạch dần dần tiêu tán, vẻ mặt Tổ An nghiêm túc nói:

- Đây là tiếng chuông gì, sao lợi hại như thế?

Nhưng không ai đáp án, ngược lại còn có sát khí nhàn nhạt.

Tổ An bản năng ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt chúng nữ đều rơi vào chỗ tay hắn nắm tay Tạ Đạo Uẩn.

Đến từ Yến Tuyết Ngân, điểm nộ khí +111 +111 +111...

Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +111 +111 +111...

Đến từ Thu Hồng Lệ, điểm nộ khí +111 +111 +111...

Tạ Đạo Uẩn ý thức được cái gì, vội vàng rút tay về, khuôn mặt đỏ bừng.

Bất quá loại hành động càng che càng lộ này, để Tổ An càng thêm xấu hổ.

Mị Ly xém chút cười ra tiếng:

- Thú vị, thú vị, tề nhân chi phúc nào có dễ hưởng như vậy.

May mắn Yến Tuyết Ngân mở miệng làm dịu xấu hổ:

- Đây là binh khí Thần cấp Thanh Tịnh Phạm Chung của Vô Ưu Tự, kế hoạch đối phó hoàng đế không thể coi thường, một khi bại lộ sẽ gây ra mầm tai vạ to lớn, lúc này bọn họ vận dụng Thanh Tịnh Phạm Chung, nghĩ đến là đã tới thời điểm không thể không dùng.

Vân Gian Nguyệt cũng nhìn về phía Kim Đỉnh:

- Vừa rồi tựa hồ có hai Địa Tiên giao thủ, lúc này chiến đấu trên Kim Đỉnh hẳn rất gay cấn.

Thu Hồng Lệ nói:

- Ta cảm thấy thời điểm này đi lên có phải rất không thích hợp hay không, hơi không chú ý sẽ tai bay vạ gió.

Mọi người không có chê cười nàng, bởi vì nàng nói là tình hình thực tế.

Lúc này Vân Gian Nguyệt trầm giọng nói:

- Băng Thạch Nữ, các ngươi cần bao lâu nữa mới có thể phá trận?

- Muốn trong thời gian ngắn phá hộ sơn đại trận này là không có khả năng, nhưng nếu chỉ mở một cửa nhỏ để chúng ta thông qua mà nói, thì chỉ cần một nén nhang thời gian.

Yến Tuyết Ngân đáp, nhịn không được liếc nhìn Tạ Đạo Uẩn, tiểu cô nương này thật là một thiên tài trận pháp, nếu không có nàng trợ giúp, lần này chưa hẳn dễ dàng như vậy.

Tổ An nói:

- Trước giải đi, đến thời điểm chúng ta lại tìm cơ hội phù hợp đi lên.

Chúng nữ gật đầu, đồng ý loại phương án này.

Dù sao nếu phía trên có cơ hội tốt, nhưng các nàng bởi vì không ra được bỏ lỡ cơ hội, thì chưa hẳn có thể đợi được cơ hội khác.

Trên Kim Đỉnh, trong tay Giám Hoàng đại sư có một cái chuông nhỏ điên cuồng xoay tròn, hiển nhiên cự chung bao phủ ở trên đỉnh núi chỉ là hình chiếu.

Có cái chuông này bảo hộ, mọi người trên Kim Đỉnh mới giữ được tính mạng.

Ngay cả những Ngự Tiền Thị Vệ và Tú Y Sứ Giả kia cũng ở bên trong, đây là sự tình không có cách nào, bọn họ cùng người Đạo môn chiến thành một đoàn, trong thời gian ngắn không thể tách rời, chỉ có thể cứu hết.

Lúc này hư ảnh Tề Vương lay động vài cái, hiển nhiên không phải đối thủ của Triệu Hạo.

Giám Hoàng đại sư thấy thế niệm một tiếng phật hiệu, sau lưng dâng lên một hư ảnh phật đà, xông thẳng lên trời, đánh tới Triệu Hạo.

Đám người Lý Trường Sinh nhìn thấy mà giật mình, nghĩ thầm Giám Hoàng đại sư giấu sâu như vậy, lại cũng là Địa Tiên?

Bình Luận (0)
Comment