Có điều rất nhanh bọn hắn bỏ ý niệm này đi, bởi vì bọn hắn không cảm nhận được uy áp đặc biệt của Địa Tiên.
Bọn họ đều là tông chủ một phái, rất nhanh minh bạch môn đạo trong đó, đây là Giám Hoàng đại sư vận dụng bí pháp trong môn phái, hoặc mượn dùng lực lượng Thần khí gì, tạm thời sinh ra một hư ảnh Phật Đà tương tự Nguyên Thần, có thể trong thời gian ngắn tham dự chiến đấu cấp bậc Địa Tiên.
Nhưng nhìn khuôn mặt tiều tụy trắng bệch của Giám Hoàng đại sư, hiển nhiên thi triển chiêu này trả giá không ít, hơn nữa chỉ có tư cách tham dự chiến đấu mà thôi, lực chiến đấu thực tế vẫn kém xa Địa Tiên.
Quả nhiên, hư ảnh Phật Đà đối với mọi người mà nói uy lực to lớn, nhưng đối đầu với Nguyên Thần của Triệu Hạo, lại bị đối phương dùng một tay đánh cho lảo đảo, toàn thân chấn động, kém chút trực tiếp giải thể.
May mắn Tề Vương kịp thời đuổi tới, làm chủ lực ngăn cản Triệu Hạo, sau đó hư ảnh Phật Đà ở bên cạnh hiệp trợ, lúc này mới miễn cưỡng ổn định chiến cục.
Mấy người ở trên đám mây đánh cho lực lượng ngang nhau, trong lúc nhất thời phân không ra thắng bại.
Phía dưới, trên bình đài, trong lòng đám người Lý Trường Sinh hơi động, đều nhìn về phía thân thể của Triệu Hạo.
Tuy bọn họ không phải Địa Tiên, nhưng thân là tông chủ Đạo môn nội tình thâm hậu, đều rõ ràng sau khi Nguyên Thần xuất khiếu, thân thể rất yếu đuối, một khi thân thể bị hủy, chỉ cần không thành Chân Tiên, Nguyên Thần lại cường đại cũng chỉ có thể tan thành mây khói.
Đương nhiên thời điểm bình thường Địa Tiên căn bản sẽ không sợ cái này, Nguyên Thần vừa ra sát thiên sát địa, địch nhân căn bản không có cơ hội tiếp cận thân thể hắn.
Nhưng bây giờ lại khác, Nguyên Thần của Triệu Hạo đang ở trên đám mây, bị Tề Vương và Giám Hoàng đại sư dây dưa không cách nào thoát thân, phía dưới những thị vệ, Tú Y Sứ Giả kia còn đang ác chiến, Chu Tà Xích Tâm, Ôn công công đều chết, không có người trông coi thân thể hắn.
Nghĩ đến đây, Lý Trường Sinh rốt cuộc kìm nén không được, thân hình hóa thành lưu quang bay thẳng về phía thân thể của Triệu Hạo.
Trường Sinh Kiếm mang theo vô số kiếm ảnh, cơ hồ chớp mắt liền đến bên cạnh Triệu Hạo.
Thân thể Địa Tiên xác thực rất cứng cỏi, nhưng hắn có đầy đủ lòng tin, không có Nguyên Thần ở trong cơ thể, thân thể lại cứng rắn cũng không ngăn được Trường Sinh Kiếm của hắn.
Thấy hắn trường kiếm sắp đâm trúng mi tâm của Triệu Hạo, Triệu Hạo vốn nhắm mắt lại bỗng nhiên mở ra, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Lông tơ toàn thân Lý Trường Sinh thoáng cái dựng thẳng lên, hắn không kịp nghĩ vì sao Nguyên Thần của Triệu Hạo đang giao thủ với Tề Vương, thân thể lại còn có ý thức, phản ứng đầu tiên là vội vàng lui lại, đồng thời thi triển tuyệt kỹ bình sinh, lưu lại từng trận pháp phòng ngự ở trước người.
Chỉ bất quá vẫn muộn, Triệu Hạo giơ ngón tay lên, ở trong ngàn vạn bóng kiếm tinh chuẩn kẹp lấy thân kiếm của hắn, sau đó tay còn lại nhẹ nhàng điểm một cái, những trận pháp phòng ngự kia giống như giấy, từng tầng từng tầng tan vỡ, sau cùng ngón tay điểm ở trước ngực Lý Trường Sinh.
Lý Trường Sinh như bị sét đánh, cả người vạch ra một đường vòng cung, nặng nề bay ra hơn mười trượng.
Huyền Bát Cảnh và Quan Sầu Hải vốn muốn vọt qua hủy hoại thân thể của Triệu Hạo nhất thời dừng bước, sau đó nhanh chóng lui ra xa, mỗi một cái ứa ra mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu bọn họ xông lên trước nhất, lúc này chỉ sợ kết cục đã giống như Lý Trường Sinh.
Nghĩ đến hoàng đế cường đại, hai người ngày thường tự cao tự đại, trong lòng không khỏi có chút tuyệt vọng, không tự chủ được tiếp tục lui về phía sau, trong lòng đánh trống lui quân, thừa dịp Triệu Hạo và Tề Vương còn chưa phân ra thắng bại, mình trước chuồn mất, chí ít có thể giữ được tính mạng.
Đúng lúc này, hai tay Lý Trường Sinh chống đất, run rẩy từ dưới đất bò dậy, khóe miệng của hắn còn chảy ra máu tươi, sắc mặt uể oải trắng xám, nhưng hắn căn bản không lo được những thứ này, mà dùng hết toàn lực hô lớn:
- Hiện tại hắn chỉ là được Âm Thần khống chế, không có thực lực quá mạnh mẽ, mọi người đừng sợ!
Tông Sư có năm cảnh, phân biệt đối ứng tu luyện Anh Phách, Tinh Phách, Trung Xu Phách, Lực Phách, Khí Phách.
Lên nữa là tu luyện Linh Tuệ Phách ở mi tâm, hình thành lĩnh vực liền thành Đại Tông Sư.
Cảnh giới tiếp theo tu luyện Thiên Trùng Phách ở đỉnh đầu, có thể tu luyện ra Âm Thần ly thể, lúc này Âm Thần vẫn còn khá suy yếu, chỉ có thể rời bản thể giây lát, hơn nữa sợ ánh mặt trời gay gắt.
Thẳng đến tu luyện ra Mệnh Hồn, Âm Thần cường đại, không nhìn mặt trời gay gắt, có thể bám vào đồ vật, thi triển các loại thần thông như phi kiếm lấy đầu người ở ngoài ngàn dặm.
Nhưng Âm Thần không có thực thể, cũng không thể tiếp xúc thế giới vật chất, cần phải mượn người khác hoặc vật khác đến ảnh hưởng.
Thẳng đến tu luyện ra Địa Hồn, tu ra Dương Thần đạt đến Địa Tiên cảnh, Dương Thần hoàn toàn khác biệt Âm Thần, Dương Thần có thực thể, cơ hồ không có gì khác biệt chân thân.