Ở trên nữa là tu luyện Thiên Hồn, cao nhất là Nguyên Thần, vừa rồi Triệu Hạo là Nguyên Thần xuất khiếu.
Mà mấy Đại Tông Sư ở đây đều là cao thủ đỉnh phong trong giang hồ, tự nhiên đều tu luyện ra Âm Thần, nếu lúc này Triệu Hạo chỉ có Âm Thần ở trong cơ thể mà nói, bọn họ không sợ.
Quan Sầu Hải và Huyền Bát Cảnh nghe vậy khẽ giật mình, nếu chỉ có Âm Thần mà nói, tuy hoàng đế dựa vào cường độ thân thể và nguyên khí Địa Tiên, mạnh hơn Đại Tông Sư bình thường tu ra Âm Thần rất nhiều, nhưng không tới trình độ hoàn toàn không thể chiến thắng.
Bất quá bọn hắn cũng không dễ tin, lo lắng Lý Trường Sinh bị thương nặng chạy không được, lại không nguyện ý nhìn đến bọn họ tiêu sái rời đi, nên lừa bọn họ đi chịu chết.
Lý Trường Sinh thấy ánh mắt hai người xoay chuyển, lập tức đoán được tâm tư của hai người, không khỏi tức giận mắng:
- Các ngươi dùng đầu ngón chân nghĩ một chút, nếu lúc này hắn có thực lực toàn thịnh, ta ăn một kích của hắn, còn có khả năng sống sao.
Quan Sầu Hải và Huyền Bát Cảnh liếc nhau, đều tán thành lý do này, dù sao đến loại trình độ này, Triệu Hạo không thể nào lưu thủ được.
Bất quá Huyền Bát Cảnh vẫn còn có chút cố kỵ:
- Vậy... Dương Thần của hắn đâu.
Tiêu chí tấn thăng Địa Tiên là tu luyện ra Dương Thần, nhưng vừa rồi Triệu Hạo sử dụng rõ ràng là Nguyên Thần càng cường đại.
Nếu trong cơ thể hắn còn có Dương Thần chưa xuất thủ, như vậy mấy người bọn họ đi qua cũng chỉ đưa rau.
Lý Trường Sinh nhíu mày:
- Chẳng biết tại sao, vừa rồi tựa hồ không có cảm nhận được Dương Thần của hắn tồn tại, nghĩ đến hơn phân nửa là bị Tề Vương và Giám Hoàng đại sư ngăn chặn, không rảnh phân thân.
Nếu Tổ An ở chỗ này, nhất định sẽ kịp phản ứng Dương Thần của Triệu Hạo đã bị hắn diệt ở Tây Khuyển Khâu, nhưng mấy người kia không rõ ràng đầu đuôi, chỉ có thể suy đoán là bị Tề Vương ngăn chặn.
Dù sao Tề Vương cũng là Địa Tiên, lúc này toàn lực xuất thủ, thậm chí Âm Thần trong thân thể cũng không cách nào lưu lại, cộng thêm Giám Hoàng đại sư kích phát ra hư ảnh Phật Đà, tinh lực chủ yếu của Triệu Hạo hiển nhiên là phải dùng để đối phó bên kia.
Lý Trường Sinh nói:
- Vừa rồi chuyện xảy ra vội vàng, ta không có nghĩ rõ ràng đạo lý trong đó, nếu như trước tiên chính diện đánh với hắn, sẽ không đến mức bị bại nhanh như vậy, các ngươi còn có cơ hội.
Nhìn thấy hai người còn có chút do dự, hắn không khỏi giận dữ:
- Đến lúc nào rồi, các ngươi còn ở nơi đó sợ đầu sợ đuôi, một khi thất bại, các ngươi đều sẽ chết không có chỗ chôn, còn không bằng liều một lần!
Quan Sầu Hải và Huyền Bát Cảnh dù sao cũng là kiêu hùng, trải qua hốt hoảng lúc đầu, hiện tại đã khôi phục lý trí, rõ ràng lúc này xác thực có cơ hội đào tẩu, nhưng mang ý nghĩa cả đời chỉ có thể trốn đông trốn tây, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người quan phủ truy sát.
Mặc kệ là Ly Hận Thiên hay Côn Lôn Hư, đều đã định trước xong đời, bọn họ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Hiện tại là cơ hội đánh bại Triệu Hạo duy nhất!
Hai người liếc nhau, đồng thời xuất thủ đánh về phía Triệu Hạo.
Trong tay Quan Sầu Hải bay ra vô số Kim Cương Trạc, thẳng đến đầu Triệu Hạo.
Huyền Bát Cảnh thì tám kiếm cùng bay, từ bốn phương tám hướng đánh tới tử huyệt của Triệu Hạo.
Ánh mắt Triệu Hạo lạnh lẽo, đồng thời hóa ra hai bóng người phân biệt nghênh đón.
Đồng tử của Quan Sầu Hải và Huyền Bát Cảnh co rút, bởi vì bọn hắn phát hiện thân ảnh trước mặt giống mình như đúc!
Càng để bọn hắn ngoài ý muốn là, thân ảnh đối diện cầm binh khí giống nhau, một cái trên tay đeo vòng tay, một cái toàn thân bay múa tám thanh phi kiếm.
Vừa rồi bọn họ phóng về phía Triệu Hạo, Hữu Vệ tướng quân Quách Chí hét lớn, nỗ lực mang theo Ngự Tiền Thị Vệ đến đây cứu giúp.
Bọn họ tự nhiên rõ ràng lúc Nguyên Thần xuất khiếu thân thể yếu ớt, nhất định phải ở địa phương tuyệt đối an toàn mới được.
Nhưng những cao thủ Đạo môn kia làm sao có thể để bọn hắn toại nguyện, lấy Huyền Đô trưởng lão, Giới Sắc hòa thượng cầm đầu một đám người, liều chết ngăn trở bọn họ phản công, để bọn hắn không cách nào trợ giúp.
Đồng thời song phương đều lưu tâm tình hình bên này, kết quả vừa vặn nhìn thấy giữa sân bỗng nhiên xuất hiện hai người, một người là trung niên soái ca, miệng để ria mép làm người khác chú ý, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị, cho người một loại cảm giác giống như du côn.
Một người khác thì mặt mũi tràn đầy u ám, toàn thân lôi quang lấp lóe, tám thanh bảo kiếm bay múa quanh thân.
Quan Sầu Hải kinh ngạc, trong đầu hắn nghĩ vạn loại phương pháp ứng đối của Triệu Hạo, nhưng không nghĩ tới loại tình huống này.
Vì sao người trước mắt giống mình như đúc, tướng mạo tương tự, thân thể khí chất tương tự, thậm chí ngay cả phục sức, vũ khí cũng giống như đúc, đừng nói người khác, ngay cả chính hắn, thậm chí những nữ nhân của hắn cũng không phân biệt ra được.