Huyền Bát Cảnh tự phụ cười ha hả, cũng không biết đồ giả mạo này từ nơi nào đến, nhưng giả mạo cuối cùng chỉ là giả mạo, ở đâu là đối thủ của mình.
“Huyền Bát Cảnh” cúi đầu nhìn thương thế của mình, nhưng không có bộ dáng thất kinh, ngược lại ngẩng đầu lên cười quỷ dị.
Nhìn nụ cười của đối phương, Huyền Bát Cảnh cau mày, nghĩ mãi mà không rõ tại sao đối phương lại cười.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn biến sắc, cúi đầu nhìn ngực mình, y phục chỗ đó xuất hiện một huyết điểm, ngay sau đó huyết sắc khuếch tán, rất nhanh nhuộm đỏ cả y phục.
Huyền Bát Cảnh cảm thấy toàn thân đau đớn, sau đó đứng không vững, quỳ một chân trên đất, miễn cưỡng dựa vào trường kiếm đâm đất mới không trực tiếp ngã xuống.
- Làm sao có thể!
Hắn không hiểu, chiêu tất sát của mình rõ ràng đâm trúng đối phương, vì sao vết thương lại ở trên người mình, xem như huyễn tượng, mình cũng không có khả năng huy kiếm đâm mình chứ, lấy tu vi và kiến thức của hắn, cũng không cách nào lý giải đối phương làm sao làm được, Địa Tiên quả nhiên thâm bất khả trắc...
Nhìn thấy Huyền Bát Cảnh ngã xuống, Quan Sầu Hải kinh hồn tán đảm, lúc này hắn đã không hy vọng xa vời có thể tổn thương đến Triệu Hạo, hắn chỉ còn lại một suy nghĩ:
- Mau trốn!
Đáng tiếc hắn muốn chạy, “Quan Sầu Hải” lại căn bản không cho, Kim Cương Trạc trong tay hóa thành bóng ảnh đầy trời, cuốn lấy hai chân của hắn.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể trước đối phó đồ giả mạo kia lại nói.
Thế nhưng vừa nghĩ tới Huyền Bát Cảnh rõ ràng đã chiến thắng kẻ giả mạo, nhưng hết lần này tới lần khác mình lại trọng thương mất đi chiến lực, trong lòng hắn không khỏi tuyệt vọng.
Chỉ nháy mắt hai người giao thủ mười mấy chiêu, bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, Huyền Bát Cảnh đâm trúng kẻ giả mạo ngược lại làm bị thương mình, vậy nếu ta phản đạo mà đi, chẳng phải có thể thương tổn kẻ giả mạo sao?
Hướng chết mà sinh!
Trong Đạo Môn, đạo lý tương tự không phải là không có, nghĩ đến đây, hắn lập tức hành động, trực tiếp vung chưởng đập vào ngực mình.
Hắn không dám lên vỗ đầu, sợ thật đập chết mình, bất quá xuất thủ rất nặng, hi vọng công không phòng bị, miễn cho đối phương kịp phản ứng có phòng bị.
- Oa!
Quan Sầu Hải phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, kinh mạch toàn thân đau nhức không gì sánh được, hắn không lo được thương thế của mình, mà tràn đầy mong đợi nhìn đối diện.
Ai biết “Quan Sầu Hải” kia lông tóc không tổn hao gì, ngược lại nở nụ cười trào phúng.
- Con mẹ nó, ta thật ngốc...
Quan Sầu Hải hỏa khí công tâm, trực tiếp ngất xỉu.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, Lý Trường Sinh nhìn mà trợn mắt hốc mồm.
Vốn còn trông cậy vào hai người này đi hủy thân thể của Triệu Hạo, đưa đến tác dụng quyết định cho cục diện chiến đấu, ai biết hai người bại nhanh như vậy.
Huyền Bát Cảnh còn có thể thông cảm được, dù sao vừa rồi chiêu thức kia rất kinh diễm, chỉ bất quá ai cũng không ngờ đánh trúng đối phương ngược lại làm mình bị thương.
Nhưng Quan Sầu Hải thì thuần túy là khôi hài, Huyền Bát Cảnh thay hắn kiểm tra xong năng lực đặc thù của đối thủ, kết quả hắn tự đập mình ngất?
Trước kia nhìn lão tiểu tử Quan Sầu Hải này rất lanh lợi, hôm nay trong đầu chứa cứt sao?
Lúc này hai thân ảnh kia lao về phía Lý Trường Sinh, Huyền Bát Cảnh, Quan Sầu Hải, dự định thừa cơ hội này giải quyết triệt để tai hoạ ngầm.
Huyền Bát Cảnh ngất đi thì thôi, lúc này trong mắt Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh tràn ngập tuyệt vọng, bản thân bọn họ bị trọng thương, căn bản vô lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.
Đúng lúc này, Huyền Đô trưởng lão, tiểu hòa thượng Giới Sắc cùng với một số cao thủ Đạo môn vẫn chú ý chiến cục bên này vội vàng chạy tới, nghĩ cách cứu viện tông chủ của mình.
Chỉ tiếc tuy tu vi của bọn họ cao, nhưng ở đâu là đối thủ của Đại Tông Sư tu luyện ra Âm Thần, rất nhanh tiếng kêu rên liên hồi, cơ hồ là vừa đối mặt liền chết một mảng lớn.
Nhìn Huyền Đô trưởng lão vừa rồi còn kề vai chiến đấu lại bị đánh giết đơn giản như thế, tiểu hòa thượng Giới Sắc hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, mấy gia hỏa kia cũng không phải người Vô Ưu Tự, chết bần đạo không chết hòa thượng, vì vậy hắn vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Hai thân ảnh kia nơi nào sẽ buông tha hắn, thuận thế đuổi tới, binh khí trong tay còn nhỏ xuống máu tươi.
Tiểu hòa thượng Giới Sắc bị dọa đến kêu cha gọi mẹ:
- Muốn chết muốn chết, sư phụ cứu mạng!
Lúc này hư ảnh Phật Đà trên trời bỗng nhiên giơ tay đập về phía “Quan Sầu Hải” và “Huyền Bát Cảnh” đang đuổi giết hắn, một giây sau đã như Thái Sơn áp đỉnh.
Tuy hai người lợi hại, nhưng đối đầu hư ảnh Phật Đà có thể so với Địa Tiên thì ở đâu là đối thủ, vội vàng né tránh ra sau.
Lúc này tiếng hừ lạnh truyền đến, Nguyên Thần của Triệu Hạo xuất thủ ngăn cản hư ảnh Phật Đà.
Tựa hồ nhìn ra nhược điểm của Giám Hoàng đại sư, hắn thuận thế điểm về phía tiểu hòa thượng Giới Sắc một chỉ.