Một chỉ nhẹ nhàng, lại giống như đè chết một con kiến.
Tiểu hòa thượng Giới Sắc đứng chết trân tại chỗ, căn bản không có cách phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay kia ép tới.
Giám Hoàng đại sư tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến, hư ảnh Phật Đà vội vàng chạy đến cứu giúp.
Nguyên Thần của Triệu Hạo lộ ra nụ cười quỷ dị, thuận thế đánh tới hư ảnh Phật Đà.
Mới đầu Tề Vương làm chủ, Giám Hoàng đại sư làm phụ, hai người phối hợp chặt chẽ, góc cạnh tương hỗ để hắn trong lúc nhất thời khó có thể đột phá.
Kết quả hiện tại lấy đồ đệ của đối phương làm mồi nhử, dụ Giám Hoàng đại sư chủ động xuất kích, để hắn và Tề Vương phối hợp xuất hiện vết rách.
Đối với Triệu Hạo mà nói, tự nhiên không có khả năng bỏ lỡ cơ hội này.
Chỉ thấy một quyền, một chưởng, một chỉ của hắn đều đánh vào hư ảnh Phật Đà, hư ảnh Phật Đà lấp lóe, rốt cuộc duy trì không được, hoàn toàn tán loạn ra.
Giám Hoàng đại sư ngồi xếp bằng phía dưới không có thổ huyết, nhưng không ai cho rằng hắn không có việc gì, bởi vì da thịt toàn thân hắn xuất hiện vết nứt, giống như thủy tinh sắp vỡ.
Trên Kim Đỉnh gió lạnh thổi qua, trên mặt hắn đầu tiên là tróc ra một miếng da thịt, bên trong tối như mực, sau đó toàn bộ thân thể không cách nào duy trì, triệt để hóa thành từng mảnh.
Chúng bay theo gió, tất cả đều hóa thành tro bụi.
Vừa rồi Tề Vương nhìn thấy hắn cứu người, lập tức biết không ổn, vội vàng tới chiếu ứng, đáng tiếc vẫn trễ một bước, hư ảnh Phật Đà đã bị đánh nát.
Dù tâm chí hắn kiên định, nhưng nhìn thấy Giám Hoàng đại sư biến thành tro bụi cũng kinh hoảng, bởi vì không có đối phương hiệp trợ, chỉ một mình hắn khẳng định không phải đối thủ của Triệu Hạo.
Triệu Hạo dường như sớm có dự liệu, mang theo dư uy đánh giết Giám Hoàng đại sư, bắt lấy cơ hội này trực tiếp đánh tới.
Tề Vương luống cuống tay chân phòng ngự, đáng tiếc Triệu Hạo vô địch nhiều năm như vậy, kinh nghiệm phong phú hạng gì, căn bản không cho hắn cơ hội.
Rất nhanh phòng ngự của Tề Vương ầm ầm tan vỡ, sau cùng bị đối phương đấm lên lồng ngực, bóng người to lớn ầm vang sụp đổ, duy trì không được, lần nữa trở lại trong thân thể.
Triệu Hạo buông lỏng một hơi, vừa rồi trong nháy mắt đó luân phiên trọng thương hai cường địch, lấy tu vi của hắn cũng có chút không chịu nổi.
Vừa rồi cơ hồ không chút lưu thủ, bạo phát toàn bộ công lực ra.
Giám Hoàng đại sư thì thôi, nhưng Tề Vương dù sao cũng là Địa Tiên, trọng thương đối phương, chính hắn cũng hao tổn không nhẹ.
Chẳng qua hiện nay đã giải quyết hai người liên thủ, lấy sức khôi phục cường đại của hắn, mấy hơi là có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, người khác bất quá chỉ là kiến hôi mà thôi.
Ai ngờ lúc này dị biến phát sinh, Phật âm vang lên, liên hoa hạ xuống đầy trời, tiểu hòa thượng Giới Sắc vốn thất kinh, lúc này thần sắc bình tĩnh, sau đầu xuất hiện từng vòng sáng, cả người trở nên thánh khiết uy nghiêm.
Triệu Hạo biến sắc, vội vàng lui ra sau né tránh, đáng tiếc vừa rồi hắn đánh bại hai cường giả, bây giờ đang ở vào trạng thái lực cũ đã già lực mới chưa sinh.
Cùng lúc đó, hai tay của tiểu hòa thượng Giới Sắc biến ảo, cơ hồ là trong nháy mắt đã đánh xuống mấy đạo pháp ấn.
Nguyên Thần của Triệu Hạo trở lại nhục thể, thân thể vốn khôi ngô cao lớn lại nhoáng một cái, sau đó đặt mông ngồi dưới đất.
Hắn xưa nay bày ra hình tượng vô địch, chưa từng ở trước mặt người khác lộ ra bộ dáng chật vật như thế.
Đám người Quách Chí kinh hãi, vội vàng chạy tới cứu giúp.
Tiểu hòa thượng Giới Sắc chắp tay trước ngực, hào quang màu đỏ đảo qua, những Ngự Tiền Thị Vệ, Tú Y Sứ Giả còn sống nhất thời bốc cháy, chớp mắt đã đốt thành tro bụi.
Văn võ bá quan ở trong Tiếp Dẫn Điện biến sắc, tại sao lại có khí tức Địa Tiên mới?
Liên tiếp xuất hiện Địa Tiên, để Mạnh Di và Bích Tề dù bình tĩnh nhất cũng ngồi không yên, tuy hoàng thượng lợi hại, nhưng tiếp tục như vậy cũng nguy hiểm.
Cho nên bọn họ trực tiếp hạ lệnh, để quân đội dưới núi mang pháo công thành tới, cứng rắn oanh mở đại trận hộ sơn của Chính Dương Tông.
Lúc này sắc mặt Triệu Hạo đỏ bừng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Giới Sắc ở cách đó không xa:
- Ngươi không phải tiểu hòa thượng, ngươi đến cùng là ai?
Giới Sắc chắp tay trước ngực:
- Bần tăng tự nhiên chính là Giới Sắc, bất quá trước kia bần tăng còn có một pháp danh gọi Như Hoa, nghĩ đến hoàng thượng vẫn nhớ.
- Nguyên lai là ngươi!
Đồng tử của Triệu Hạo co lại.
Lúc này Tề Vương thở hồng hộc, có điều hắn càng nhiều là chấn kinh, bởi vì hắn cũng biết cái tên này, Như Hoa là phương trượng đời trước của Vô Ưu Tự, sư phụ của Giám Hoàng đại sư bây giờ.
Tương truyền hắn là thiên tài xuất chúng nhất của Vô Ưu Tự gần ngàn năm qua, là nhân vật có hi vọng đột phá Địa Tiên nhất.
Đáng tiếc về sau Triệu Hạo hoành không xuất thế, trấn áp một thời đại, hắn tự biết không cách nào vượt qua, lại thêm tuổi tác đã cao, cho nên mang theo tiếc nuối viên tịch.