Cảm nhận được mấy ánh mắt có sát khí, sau lưng Tổ An phát lạnh, nghĩ thầm Tề Vương váng đầu sao, loại chuyện này cũng có thể công khai nói ở trước mặt nhiều người như vậy?
Tổ An ho nhẹ:
- Tề Vương, loại chuyện cảm tình này coi trọng lưỡng tình tương duyệt, xen lẫn lợi ích sẽ không thuần túy.
Giữa hắn và Triệu Tiểu Điệp vốn không có liên quan gì, tự nhiên không có khả năng nói chuyện cưới gả, bất quá Tề Vương ở trước mặt mọi người gả nữ nhi, nếu mạnh miệng từ chối, không khỏi quá đánh mặt, cho nên hắn tìm lý do uyển chuyển từ chối.
Ai biết lỗ tai của chư nữ ở bên cạnh thoáng cái dựng lên, lại còn lưỡng tình tương duyệt?
Đến từ chư nữ, điểm nộ khí +111 +111 +111...
Nhìn điểm nộ khí tăng vọt, cả người Tổ An tê dại:
- ...
May mắn lúc này Triệu Hạo mở miệng giúp hắn tiêu trừ xấu hổ:
- Tổ An, ngươi nên rõ ràng bởi vì ngươi, những năm này Triệu Cảnh hao binh tổn tướng, danh vọng giảm lớn, bằng không bây giờ sẽ không chó cùng rứt giậu, ngươi khiến hắn thảm như vậy, ngươi cho rằng hắn thật dung được ngươi?
- Lui vạn bước mà nói, coi như hắn miễn cưỡng tha thứ ngươi, những đại thần dưới tay hắn làm sao nhịn được ngươi? Trước đó vài ngày ngươi cũng nhìn thấy, đám người kia là hận không thể đưa ngươi vào chỗ chết.
Tổ An khẽ gật đầu:
- Hoàng thượng nói có mấy phần đạo lý.
Nghe ngữ khí của hắn, Tề Vương nhất thời gấp:
- Chẳng lẽ ngươi quên trước đó muốn đưa ngươi vào chỗ chết đều là tâm phúc dưới trướng của hắn sao? Những năm này ta hao binh tổn tướng, chính là thời khắc cần dùng người, ngược lại bên hắn bây giờ nhân viên chỉnh tề, đến thời điểm làm sao có khả năng dung ngươi?
Tổ An nhịn không được gật đầu:
- Tề Vương nói cũng có đạo lý.
Triệu Hạo:
- ...
Triệu Cảnh:
- ...
Hai người ý thức được tiểu tử này đang treo giá, không nguyện ý tỏ thái độ.
Lúc này Triệu Hạo nhìn về phía Yến Tuyết Ngân tâm sự nặng nề:
- Yến quan chủ, nghĩ đến Lý Trường Sinh tham dự việc này chỉ là hành vi cá nhân của hắn, ngươi xưa nay phẩm chất cao khiết, không nên thông đồng làm bậy với hắn, chỉ cần ngươi trợ giúp trẫm, trẫm có thể bỏ qua Bạch Ngọc Kinh.
Ánh mắt của Yến Tuyết Ngân nhúc nhích, nàng xác thực sợ việc này liên lụy Bạch Ngọc Kinh.
Lúc này Tề Vương kêu lên:
- Yến tiên tử, việc này Lý Trường Sinh và rất nhiều đệ tử Bạch Ngọc Kinh tham dự vào, lấy lòng dạ của Triệu Hạo, làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra? Về sau rảnh tay tất nhiên sẽ thanh toán, có câu hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, còn không bằng lựa chọn giống như Lý Trường Sinh, lập xuống công lao cái thế. Những năm này Bạch Ngọc Kinh bị hắn chèn ép còn chưa đủ sao, nếu ta đăng cơ, tất nhiên sẽ hủy bỏ những biện pháp hạn chế kia, ngược lại còn sẽ ra sức đỡ Đạo môn các ngươi.
Yến Tuyết Ngân nhíu mày, nàng hoàn toàn không có hứng thú lập công gì, nhưng biết hắn nói là tình hình thực tế, Lý Trường Sinh tham dự mưu nghịch, ngày sau Triệu Hạo làm sao có thể tuỳ tiện buông tha Bạch Ngọc Kinh?
Thấy nàng thủy chung không đáp lời, Tề Vương nhìn về phía Vân Gian Nguyệt:
- Vân giáo chủ, sự tình lần này Lô đại soái của quý giáo cũng tham dự, nói đến chúng ta là minh hữu trời sinh, sau khi việc này thành, ta sẽ chiếu cáo thiên hạ, khôi phục danh dự cho các ngươi, hủy bỏ truy nã, để Thánh Giáo các ngươi quang minh chính đại hành tẩu thiên hạ.
Tổ An nghe mà âm thầm bội phục, không thể không bội phục năng lực lôi kéo của đối phương, khó trách trước đây ít năm danh vọng cao như vậy, được công nhận là Hiền Vương.
Vân Gian Nguyệt âm thầm nhíu mày, thân là giáo chủ, nàng lại không biết Lô Tán Nguyên tham dự việc này.
Những năm qua Lô Tán Nguyên mang theo nghĩa quân chinh chiến khắp nơi, danh tiếng càng đánh càng vang, uy vọng trong giáo cũng càng ngày càng cao, ẩn ẩn có xu thế đuôi to khó vẫy.
Phải biết trong Ma môn cũng không phải bền chắc như thép, giống như Đạo môn chia làm chín tông, trong Ma môn cũng có rất nhiều trường phái.
Vân Gian Nguyệt và Lô Tán Nguyên là lãnh tụ trường phái khác biệt, trước kia triều đình thế lớn, có cường địch cộng đồng, mọi người dứt bỏ hiềm khích liên thủ, nhưng những năm này vết rách càng ngày càng nhiều.
Bây giờ ngay cả sự tình lớn như vậy cũng gạt nàng, để toàn bộ Thánh Giáo bất tri bất giác bốc lên phong hiểm như thế lớn!
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ứa ra tà hỏa.
Lúc này Triệu Hạo nhịn không được mắng:
- Triệu Cảnh, ngươi thật là con bán ruộng cha không đau lòng, chúng ta mấy đời người nỗ lực mới đạt tới giang sơn, ngươi lại bán đi hết!
Cũng khó trách hắn tức giận, trăm năm trước, Phật môn, Đạo môn thanh thế kinh người như thế nào, thế nhân chỉ biết những môn phái kia, không biết triều đình, Chu triều nhờ vào cơ hội đại chiến với Yêu tộc, lại thêm mấy đời Hoàng Đế nỗ lực, mới trấn áp được Phật môn, Đạo môn và Ma Giáo, kết quả Triệu Cảnh lại bán hết!
Triệu Cảnh không nhường chút nào:
- Hừ, cái kia chỉ là do các ngươi vì tư dục bản thân, chèn ép các phái mà thôi, trăm hoa đua nở mới có thể cộng đồng tiến bộ.