Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3175 - Chương 3175 - Không Nghĩ Tới Đi (2)

Chương 3175 - Không nghĩ tới đi (2)
Chương 3175 - Không nghĩ tới đi (2)

Nhìn song phương tranh giành đến đỏ mặt tía tai, Như Hoa ho nhẹ một tiếng:

- Có phải các ngươi quên bần tăng tồn tại hay không?

Giữa sân bỗng nhiên an tĩnh xuống, đúng vậy, bây giờ ở đây tu vi cao nhất chính là hắn, muốn lôi kéo cũng nên lôi kéo hắn mới đúng.

Tổ An trầm trọng nói:

- Hoàng thượng, Tề Vương, không phải ta không muốn giúp, chỉ bất quá Địa Tiên không phải ta có thể đối phó, thật sự là lực bất tòng tâm.

Triệu Hạo nói:

- Tuy vừa rồi hắn ám toán ta, nhưng cũng bị ta gây thương tích, hôm nay đã sớm không phải thực lực đỉnh phong, mấy người các ngươi liên thủ, có thể đối phó hắn.

Tổ An và chúng nữ liếc nhau, cuối cùng không hề động.

Trên mặt Như Hoa lộ ra nụ cười:

- Hoàng thượng, đừng làm khó dễ người ta, Tổ thí chủ là người thông minh, hiển nhiên không nguyện ý lội vũng nước đục này. Đây là sự tình giữa chúng ta, không cần làm phiền người khác.

Nói xong từng bước một đi về phía đối phương, hắn đi rất chậm, cũng rất thận trọng, hiển nhiên Triệu Hạo uy danh lan xa, dù bây giờ trọng thương, hắn cũng không thể không cẩn thận hành sự.

Thần sắc của Triệu Hạo lại bình tĩnh:

- Như Hoa, không phải ngươi rất hiếu kỳ, vì sao ta không chút hoang mang sao?

Thân hình Như Hoa dừng lại:

- Quả thật có chút nghi hoặc.

Vừa rồi đối phương nói là bởi vì có đám người Tổ An, nhưng hiện tại xem ra đám người Tổ An có suy nghĩ không giúp ai, không có đạo lý sẽ trở thành át chủ bài của hắn.

Triệu Hạo nhìn về phía Tề Vương, khóe miệng hiện ra nụ cười đùa cợt:

- Triệu Cảnh, lần này thương tổn được ta, có phải rất đắc ý hay không?

- Quả thật có chút đắc ý.

Tề Vương hừ lạnh.

- Ngươi tự xưng thiên hạ vô địch, cũng không gì hơn cái này.

Triệu Hạo từ tốn nói:

- Ta chỉ không ngờ Như Hoa bố cục trăm năm, bất quá hết thảy mưu kế của ngươi, ở trong mắt ta chỉ là chuyện cười mà thôi.

Tề Vương cười ha ha:

- Ngươi mở mắt nhìn xem, bạn cũ ngày xưa của ngươi, tâm phúc của ngươi, còn có một đám Tú Y Sứ Giả, Ngự Tiền Thị Vệ trung thành tuyệt đối đều chết sạch, bây giờ ngươi lại trọng thương, nói lời này không cảm thấy buồn cười sao?

- Vô tri.

Triệu Hạo châm chọc nói.

- Ngươi lấy được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, có phải nghĩ là thiên mệnh sở quy hay không? Bất quá rất tiếc nuối nói cho ngươi, ngươi tu luyện là ta giả tạo, nói đến còn phải cám ơn Tổ An.

Ánh mắt Tổ An híp lại, lúc này Triệu Hạo cố ý điểm hắn ra, nói rõ là châm ngòi ly gián, để cho hai người không có cách nào liên thủ.

Ai biết Tề Vương rất bình tĩnh, liếc nhìn Tổ An, lạnh nhạt nói:

- Hoàng huynh, ta quá hiểu ngươi, loại công pháp này ngươi làm sao để cho ta có cơ hội nhúng chàm, cho nên ta từ đầu tới đuôi không tin công pháp kia là thật, trước đó nghĩ hết biện pháp lấy được chẳng qua là vì tê liệt ngươi mà thôi. Không nghĩ tới đi, có phải ngươi rất thất vọng hay không?

Khóe miệng hắn nhếch lên, có loại cảm giác thỏa mãn khi khám phá được mưu kế của đối phương.

Triệu Hạo tự cao tự đại, tính kế cả đời, ở trong mắt ta còn không phải thằng hề?

Tổ An kinh ngạc, nghĩ thầm hai huynh đệ này quả nhiên đều không phải đèn cạn dầu, Tề Vương có thể chống lại Hoàng Đế nhiều năm như vậy, xác thực có chút tài năng.

Ai biết Triệu Hạo không kinh ngạc chút nào:

- Há, xem ra ngươi không có ngu xuẩn như ta tưởng tượng, bất quá cũng không thông minh như trong tưởng tượng, ngươi cho rằng nhiều năm như vậy, ta chỉ cho ngươi một quyển Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh giả?

- Ngươi không hiếu kỳ, năm đó mình một mực bồi hồi ở Mệnh Hồn cảnh, vì sao lại đột phá đến Địa Tiên? Thật cho rằng là vận khí của ngươi sao?

Không biết Tề Vương nghĩ đến cái gì, nhất thời biến sắc.

Triệu Hạo vươn tay trảo một cái, thần hồn bị hút ra khỏi thân thể Tề Vương, trực tiếp rơi vào trong tay hắn.

Vừa rồi còn chứng kiến Triệu Hạo cùng đường mạt lộ, thậm chí còn cùng Tề Vương cạnh tranh lôi kéo đám người Tổ An, ai biết trong nháy mắt tình thế nghịch chuyển.

Tổ An còn chưa kịp phản ứng, Như Hoa phản ứng nhanh hơn hắn, hét lớn một tiếng, thân hình như đạn pháo, bay thẳng về phía đối phương, hắn một mực lo lắng Triệu Hạo còn có hậu chiêu gì, không nghĩ đến lại là cái này, hắn làm sao có thể ngồi nhìn đối phương lật bàn!

Đúng lúc này, Triệu Hạo phất ống tay áo, một Ngọc Tỷ tinh xảo bay ra ngoài, quanh thân Ngọc Tỷ điêu khắc chín con phi long, một giây sau những phi long kia như sống lại, vây quanh Ngọc Tỷ du tẩu, một cỗ khí tức hoàng giả cuồn cuộn tứ tán, khiến người ta không tự chủ được dâng lên cảm giác run rẩy cúng bái.

- Binh khí Thần cấp!

- Nhân Hoàng Ấn!

Vân Gian Nguyệt và Yến Tuyết Ngân biến sắc, không hẹn mà cùng nhận ra vật này.

Triệu Hạo thân là cường giả mạnh nhất thiên hạ, lại là hoàng đế, bảo vật dưới tay hắn không biết có bao nhiêu, tự nhiên sẽ có Thần khí.

Chỉ bất quá bình thường hắn cường đại, lật tay có thể trấn áp cường giả, căn bản không cần dùng Thần khí, dần dà, thế nhân ngược lại quên Thần khí kia tồn tại.

Bình Luận (0)
Comment