Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 318 - Chương 318: Dồn Mình Vào Chỗ Chết Rồi Sống Lại (3)

Chương 318: Dồn Mình Vào Chỗ Chết Rồi Sống Lại (3) Chương 318: Dồn Mình Vào Chỗ Chết Rồi Sống Lại (3)

- Đây là gì, trên mũi tên có độc à?

Thạch Côn hoảng hốt, vội vàng vận khởi nguyên khí bắt đầu vây chặt khí âm tà trong cơ thể.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tổ An quay đầu dùng một chiêu thức cực kỳ quỷ dị đâm tới cổ tay hắn, lúc này trong tay hắn không biết từ lúc nào có thêm một thanh chủy thủ đen xì.

- Công tử cẩn thận!

Lúc trước Tuyết Nhi đã ga sự lợi hại của chủy thủ này, vội vàng nhắc nhở.

Thạch Côn vừa chủ quan dùng nguyên khí chống đỡ ám tiễn của đối phương bắn ra, lúc này nào dám lại dùng thân thể đón đỡ một kiếm này, chủy thủ đó đen xì như mực, nhìn là biết rất cổ quái.

Hắn dứt khoát trực tiếp quăng kiếm, sau đó mấy đạo phong nhận bắn ra, đánh vào trên người hắn.

Rên lên một tiếng, một tia sương máu mờ mờ tỏa ra, Tổ An hiển nhiên bị thương không nhẹ, trải qua sự ngăn cản của phong nhận, một kiếm này của hắn muốn đả thương đối phương cũng kịp, không khỏi thầm kêu đáng tiếc.

Ám tiễn của hắn là lúc trước lấy được trên người mấy người Cổ Chính Kinh, chỉ có điều đổi tên bình thường thành cung tên lúc trước nhặt được từ quân đội cương thi bắn ra.

May mà cơ quan ám tiễn khá là đơn giản, hắn cắt bỏ nửa đoạn trước của mũi tên quân cương thi, vừa hay có thể lắp vào, cho nên vừa rồi mới khiến Thạch Côn ăn quả đắng.

Đáng tiếc không thành công giết chết hắn!

Chú ý thấy Kiều Tuyết Doanh và hai Tứ phẩm còn lại đuổi tới, Tổ An không dám dừng lại, tiếp tục xoay người bỏ chạy.

Thạch Côn dừng lại tại chỗ, vội vàng lấy ra thuốc khử độc chữa thương ăn vào, lại sử dụng nguyên lực mới trừ bỏ được khí âm tà xâm nhập vào trong cơ thể, lấy xuống mũi tên cổ quái trước ngực, không khỏi hơi biến sắc:

- Đây là tên gì, không ngờ lại lợi hại như vậy.

Có điều lúc này hắn cũng không rảnh nghĩ nhiều, Tổ An đã chạy xa, cho nên vội vàng gọi thủ hạ tiếp tục đuổi theo.

Một đường truy đuổi bỏ chạy, Tổ An cuối cùng cũng tới dưới dãy núi, nhìn đám người Thạch Côn vẫn bám theo ở phía sau không tha, hắn cắn răng một cái, lập tức tiến đến trước cửa đá.

Sở Sơ Nhan luôn được hắn ôm trong lòng, nhìn xiêm y trước ngực hắn đã bị máu tươi nhuộm đẫm, nghe tiếng tim đập hắn vừa nhanh vừa loạn, trong ánh mắt vốn đã như tro tàn có thêm thứ gì đó không thể nói rõ.

Trước kia nàng thân phận đặc thù tu vi siêu quần, chỉ có nàng cao cao tại thượng bảo hộ người khác, nào có chuyện người khác tới bảo hộ nàng, nhưng hiện giờ ở trạng thái bất lực nhất được nam nhân này ôm vào trong lòng bảo vệ, hắn rõ ràng có thể một mình chạy thoát, lại lại một mực không từ bỏ gánh nặng là nàng ta.

- Ngu xuẩn.

Trong lòng lặng lẽ đưa ra một đánh giá, sau đó lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tổ An tất nhiên không biết suy nghĩ lúc này của giai nhân trong lòng, hắn lo lắng chạy đến chỗ cửa đá, vốn đang lo không vào được, nhưng không biết là hiệu quả cuồng bạo của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh phát động, khiến khí lực của hắn trở nên lớn hơn hay là gì, lần này hắn đi đẩy cánh cửa đá to lớn đó, không ngờ lại đẩy ra được một khe hở đủ cho một người đi qua.

Nhìn cửa động đen xì bên trong, hắn cắn chặt răng, ôm Sở Sơ Nhan biến mất trong bóng tối.

Không lâu sau đám người Thạch Côn đuổi tới, nhìn thấy cánh cửa lớn cổ quái này, còn cả khí âm hàn phả vào mặt, ai nấy đều hơi biến sắc:

- Đây là nơi nào?

- Hừ, họ Tổ cũng có thể vào, chẳng lẽ chúng ta lại không dám tiến sao à? Đuổi theo!

Thạch Côn vẫy tay rồi nhảy vào trước, chuyện hôm nay đã bỏ vào quá nhiều thứ, hắn sao lại cam tâm từ bỏ vào lúc này.

Sau khi Tổ An ôm Sở Sơ Nhan tiến vào cửa đá, rất bất ngờ phát hiện, vừa rồi từ bên ngoài nhìn vào thì bên trong là một mảng đen xì, nhưng vào đến bên trong lại không phải hoàn toàn không thấy gì như trong tưởng tượng.

Thế giới sau cửa đá cũng không biết là từ đâu chiếu ra ánh sáng nhạt u ám, không khí lộ ra một mảng mờ mịt, giống như khắp nơi đều tràn ngập sương mù, hoặc như là khói bếp nông thôn, chỉ có điều không có một chút sinh khí nào.

Một cơn gió âm trầm lạnh như băng từ từ thổi tới, Tổ An cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng đứng lên, có một loại cảm giác khó chịu rất rõ ràng, đồng thời hắn cảm thấy yếu ớt, giống như mất máu quá nhiều.

Trong lòng thầm kinh hãi, lập tức ý thức được hoàn cảnh nơi này sợ rằng không hữu hảo đối với sinh linh, nói không chừng còn có một loại ảnh hưởng tiêu cực như liên tục mất máu, tuy không tính là quá nghiêm trọng, nhưng đối với Tổ An và Sở Sơ Nhan hiện tại đang trọng thương mà nói thì là cực kỳ trí mạng.

Hắn không dám chậm trễ, lại tóm lấy một vốc thuốc nhét vào miệng Sở Sơ Nhan, đồng thời cũng tự ăn vào mấy viên thuốc, lúc này tinh thần mới đỡ hơn một chút.

Hắn không thể không cảm thấy may mắn vì lúc trước tìm được không ít thuốc chữa thương từ trên người mấy tên sát thủ Cổ Chính Kinh, lại thêm Kỷ Tiểu Hi cho thuốc trị thương và đan giải độc, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được buff tiêu cực ở nơi này.

Sở Sơ Nhan chưa từng bị nam tử đối đãi thô bạo như vậy, có điều nàng cũng biết đối phương là vì cứu mình, cho nên không tức giận, chỉ là chung quy vẫn có chút không quen với loại cảm giác này, để di dời sự quẫn bách trong lòng, nàng mở miệng hỏi:

- Đây là đâu?

Nàng chú ý thấy Tổ An vừa rồi liều mạng chạy tới nơi này, nhất định là có nguyên nhân của hắn.

Tổ An đáp:

- Đây là sào huyệt của quân đội cương thi, ta đoán chắc là một lăng tẩm khổng lồ...

Hắn kể lại đại khái những gì đã biết về sơn cốc lúc trước.

- Sào huyệt của quân đội cương thi...

Sở Sơ Nhan hơi biến sắc.

Bình Luận (0)
Comment