Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 319 - Chương 319: Sống Không Cùng Chăn, Chết Lại Cùng Huyệt

Chương 319: Sống Không Cùng Chăn, Chết Lại Cùng Huyệt Chương 319: Sống Không Cùng Chăn, Chết Lại Cùng Huyệt

- Ngươi tới đây chẳng phải là tự tìm đường chết à!

Bản thân nàng thì không sao, dù sao đến đâu cũng đều là chết.

- So với ở bên ngoài rơi xuống trong tay họ Thạch, chẳng thà tới đây cược một ván, nói không chừng còn có biến số.

Tuy trên mặt Tổ An vẫn thoải mái, nhưng thần kinh cả người đều căng thẳng, phòng bị nguy hiểm tùy thời có khả năng xuất hiện.

Sở Sơ Nhan thở dài một hơi:

- Sao ngươi cứ phải cứu ta làm gì, ngươi rõ ràng có thể một mình chạy trốn, hiện tại sợ là chỉ có cùng chết thôi.

- Cùng chết cũng không có gì không tốt cả, đôi ta làm đồng mệnh uyên ương cũng không tồi.

Tổ An cười nói.

- Giờ chúng ta có tính là không sống cùng chăn nhưng chết cùng huyệt không?

Trên gương mặt tái nhợt của Sở Sơ Nhan hiện lên một tia đỏ ửng:

- Phì, giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn muốn chiếm tiện nghi của ta.

- Biết sao được, rất nhiều lời sắp không nói thì chỉ sợ là không còn cơ hội mà nói.

Tổ An chú ý thấy hai mắt Sở Sơ Nhan nửa mở nửa khép, giống như tùy thời đều sẽ ngủ thiếp đi, hắn để xốc lại tinh thần cho đối phương, tất nhiên phải nghĩ cách nói chuyện để nàng giữ lại sinh cơ.

- Đúng rồi, nếu lần này chúng ta may mắn đào thoát, có phải có thể cân nhắc tới kết thúc cuộc sống ở riêng, dọn về ở chung với nhau không.

Tổ An cười hì hì nói.

- Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tình nghĩ những cái này.

Sở Sơ Nhan gắt.

- Cứ phải có chút mục tiêu thì con người ta mới có động lực chứ, dẫu sao ở cái nơi quỷ quái này ta cũng có chút hoảng hồn.

Tổ An vừa nói vừa quan sát xung quanh, bởi vì khắp nơi đều tràn ngập sương mù, tầm mắt không thể nhìn quá xa, có điều đi lâu như vậy, hắn vẫn có thể phán đoán ra hai người đang ở trong một hành lang dài.

Hành lang này hơi nghiêng xuống phía dưới, lúc này hai người hiển nhiên đang ở sâu trong lòng đất, cũng không biết chờ bọn họ ở phía trước có phải địa ngục hay không.

Vách đá chung quanh hành lang khô ráo bóng loáng, bên trên có khắc có khắc các loại đường nét, nhìn mấy lần, chắc là bích họa, miêu tả một cảnh tượng chiến tranh thảm thiết.

Lúc này Sở Sơ Nhan lại không thấy những cái này, mà là nghĩ đến lời nói của hắn, có chút yếu ớt nói:

- Ngươi việc gì cứ phải cố chấp có ở cùng ta hay không, ngươi rõ ràng đã...

Nói đến một nửa nàng ngừng lại, hiển nhiên không muốn làm hắn thương tâm.

Tổ An cười ha ha:

- Ngươi là lão bà của ta, nào có phu phụ tân hôn lại không ở cùng một chỗ, về phần tình huống thân thể của ta, không cần lo lắng, Kỷ thần y đã tìm cho ta phương pháp trị liệu rồi, hiện giờ chỉ thiếu một vị chủ dược là có thể triệt để chữa khỏi bệnh không tiện nói ra của ta, sau này chúng ta sẽ làm một đôi vợ chồng khoái hoạt.

Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ, tự động bỏ qua câu sau của hắn:

- Chính là Vô Tung Huyễn Liên mà lần trước ngươi nhắc tới à?

- Đúng vậy, nói không chừng lát nữa ở đây lại tìm thấy nó.

Tổ An đáp.

Sở Sơ Nhan trầm mặc không nói gì, nơi này âm khí mờ mịt, làm sao có thể sinh ra loại thiên địa chí bảo như Vô Tung Huyễn Liên.

Có điều hiện giờ đang ở trong tuyệt cảnh, nàng cũng không muốn đả kích lòng tin của đối phương, liền đáp:

- Được rồi, nếu có cơ hội ra ngoài, ngươi dọn tới ở cùng ta đi.

Nàng biết rõ tình trạng của mình, chỉ sợ là không thể còn sống mà ra khỏi bí cảnh, một khi đã như vậy, còn không bằng trước khi chết khiến hắn cao hứng một chút.

- Thật à!

Tổ An vui mừng quá đỗi, nói thật hắn căn bản không ngờ đối phương lại đáp ứng.

Sở Sơ Nhan đang muốn trả lời, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở đỉnh đầu:

- Đó... Đó là gì?

Tổ An ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện hành lang cao hơn tưởng tượng rất nhiều, đại khái khoảng hai ba mươi mét, bên trên giống như khảm vô số hồng ngọc, tỏa ra hồng quang mờ mờ.

- Đây là...

Lúc ban đầu sương mù trùng trùng cho nên nhìn có chút không rõ, nhưng bỗng nhiên không biết từ đâu một trận gió nhẹ thổi tới, sương mù trước mắt loãng đi mấy phần, Tổ An cuối cùng cũng thấy rõ thứ bên trên, nào có phải hồng ngọc, đó rõ ràng là mắt của vô số con dơi!

Những con dơi này to hơn tất cả loại dơi mà mình từng thấy, mỗi một con đều bằng cái thùng tắm, diện mạo dữ tợn và răng nanh bén nhọn đó biểu hiện ra chúng tuyệt không phải hạng lương thiện.

- Cẩn thận, đây là Trư Kiểm Hấp Huyết Cự Bức (dơi mặt lợn hút máu khổng lồ), thường thường trong mấy hơi thở là có thể hút cạn máu của một con trâu.

Sở Sơ Nhan vội vàng nhắc nhở, hiện tại tuy nàng không ngại tử vong, nhưng thân là nữ tử, có một sự chán ghét tự nhiên đối với quái vật ghê tởm như vậy.

Nhìn một mảng chi chít đỉnh đầu, ít nhất cũng phải hơn trăm tới cả ngàn con, Tổ An gian nan nuốt nước miếng, những thứ này mà ùa lên, sợ rằng trong nháy mắt có thể hút hai người thành thây khô.

Nơi này không phải là quân đội cương thi ở à, sao lại có loại sinh vật này tồn tại.

Lúc này những con dơi vốn đang ngủ say trên đỉnh đầu bỗng nhiên có chút xôn xao, hiển nhiên ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí.

Nhìn càng lúc càng nhiều con dơi bắt đầu thức tỉnh, Tổ An biết hỏng bét rồi, trên người Sở Sơ Nhan và hắn toàn là máu tươi, lúc này ở trong mắt chúng chẳng phải là rõ ràng như cây đuốc trong bóng tối sao?

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một trận cười dài:

- Ha ha ha, cuối cùng cũng đuổi kịp các ngươi rồi.

Đám người Thạch Côn đang ở phía sau hơn mười thước, cười lạnh nhìn hai người, chỉ thấy quanh người hắn đã hiện ra mấy chục thanh phong nhận, hiển nhiên trong một giây tiếp theo sẽ lựa chọn một kích lôi đình.

Bình Luận (0)
Comment