Cả người hắn hóa thành Kim Giáp Thần Tướng, trước đó Giám Hoàng đại sư huyễn hóa ra Phật Đà đã cực kỳ to lớn, nhưng so sánh với Kim Giáp Thần Tướng trước mắt này, thì quả thực như là em bé.
Hình ảnh khổng lồ như vậy, xem như hộ sơn đại trận cũng không che giấu được, văn võ bá quan ở giữa sườn núi thấy vậy, thần sắc kích động, tất cả đều quỳ bái hô to ngô hoàng vạn tuế.
Quan viên Tề Vương nhất mạch thấy thần tích như thế, từng người sắc mặt tái nhợt.
Tuy Tề Vương không nói cho bọn hắn biết kế hoạch lần này, nhưng người thông minh loáng thoáng có thể đoán được, bây giờ hoàng thượng lợi hại như thế, Tề Vương không phải đã định trước thất bại?
Những quan viên ở giữa sườn núi cách xa như vậy cũng không tự chủ được quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, càng không nói đến mọi người trên Kim Đỉnh.
May mắn có đại trận của Tế Tửu chống đỡ, đám người Vân Gian Nguyệt mới miễn cưỡng chống đỡ, bất quá vẫn không tự chủ được dâng lên cảm giác run rẩy, cảm thấy mình nhỏ bé như vậy, vậy mà trước đó còn dâng lên suy nghĩ tranh hùng.
Tổ An cũng sinh ra sợ hãi, cảm giác được đạo tâm có chút bất ổn.
Hắn vội cúi đầu nhìn dưới lưng mình, lúc này mới dần dần bình phục lại.
Triệu Hạo toàn lực xuất thủ, uy lực mạnh mẽ hạng gì, một quyền kia vung qua, mơ hồ có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm xuất hiện một lỗ hổng màu đen, đó là dấu vết không gian bị quyền phong của hắn phá vỡ!
Một quyền toàn lực tốc độ nhanh bực nào, cơ hồ trong nháy mắt đã oanh lên đại trận.
Đại trận vốn trong suốt nhất thời ánh sáng màu lam đại thịnh, ngay sau đó xuất hiện thanh âm như thủy tinh nứt, chỉ thấy chỗ đại trận và nắm tay đụng vào nhau xuất hiện vết nứt.
Tế Tửu biến sắc, cả người hóa thành hư ảnh màu trắng, vọt thẳng đi qua, ngăn cản Triệu Hạo cơ hồ muốn phá trận trở về.
Sau đó dùng thân thể che ở chỗ vết nứt, thi triển thần thông tu bổ đại trận.
Thế nhân công nhận Triệu Hạo là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng nếu bàn về thiên hạ đệ nhất uyên bác mà nói, thì Tế Tửu hơn hắn mấy bậc.
Theo hắn thu nhiều đệ tử, mỗi đệ tử lĩnh vực hoàn toàn khác biệt có thể thấy được lốm đốm, thậm chí có người tiếc hận, nếu Tế Tửu không phân tâm ở nhiều lĩnh vực, chuyên chú vào tu hành mà nói, nói không chừng thành tựu còn cao hơn Triệu Hạo.
Cho nên bây giờ hắn dùng hết sở học bình sinh, cứ thế duy trì đại trận này.
Cơ hồ đồng thời, mặt đất trong đại trận bắt đầu xuất hiện trận văn sáng ngời, sau đó xuất hiện một vòng xoáy.
Mới đầu vòng xoáy còn rất nhỏ, nhưng đến đằng sau càng lúc càng lớn.
Sau đó toàn bộ không gian trong đại trận bắt đầu sụp đổ, hết thảy kiến trúc, cây cối, cát đá... bay vào trong vòng xoáy.
- Tránh ra!
Triệu Hạo nộ hống liên tục, nỗ lực lao ra vị trí vừa mới đánh nát.
Lấy tu vi của hắn, loại vòng xoáy này vốn không làm gì được hắn, nhưng Tế Tửu mưu đồ nhiều năm, lần này còn mượn toàn bộ lực lượng địa mạch của Tử Sơn đúc thành đại trận mạnh mẽ hạng gì, truyền tống cả vùng không gian đến hư vô chi địa.
Dù là hắn cũng không nhịn được hoảng sợ, lúc này không cách nào phát động một kích toàn lực như vừa rồi, chỉ có thể gửi hi vọng vào lỗ hổng vừa mới đánh vỡ kia.
Đáng tiếc Tế Tửu thủy chung thủ ở nơi đó, hơn nữa thi triển kỹ năng đoạn pháp, để hắn không có cách nào vượt qua không gian.
Hắn nỗ lực đánh lui Tế Tửu, nhưng mặc dù tu vi của Tế Tửu yếu hơn hắn, nhưng cũng yếu không nhiều lắm, trong thời gian ngắn làm sao phân ra thắng bại.
Mà đại trận kia phát động cực nhanh, từ khi vòng xoáy bắt đầu xuất hiện, chỉ qua mấy hơi thở, toàn bộ không gian như một quả cầu bắt đầu sụp đổ, đến đằng sau càng lúc càng nhanh, ngay cả Triệu Hạo cũng không thể kháng cự bị hút vào.
- Định!
Lúc này Triệu Hạo đã không có tâm tư chiến đấu với Tế Tửu, mà vận dụng tất cả công lực, toàn thân kim quang đại thịnh, xung quanh hiện ra các loại hư ảnh dị thú, hiển nhiên kia là các loại công pháp của hắn biến ảo thành.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, hắn tế ra Nhân Hoàng Ấn thả ở trên đỉnh đầu, Nhân Hoàng Ấn tán phát ra trận trận ánh sáng bao phủ quanh người, lúc này mới để thân hình ổn định lại.
Triệu Hạo cười ha ha:
- Đại trận cũng không gì hơn cái này!
Hắn hoàn toàn yên tâm, chỉ cần kiên trì qua chốc lát, vòng xoáy kia tự nhiên sẽ biến mất, đến thời điểm lại chậm rãi thu thập đối phương.
Một bên khác, Tổ An vốn cảm giác vòng xoáy kia khủng bố, chuẩn bị mang theo chư nữ tạm thời tránh mũi nhọn, nhìn thấy cảnh này trong lòng nhất thời nhất động, thời điểm này chỉ cần đánh rơi Nhân Hoàng Ấn, Triệu Hạo sẽ không có cách nào kháng cự vòng xoáy kia.
Hắn đang muốn lấy ra Thái A Kiếm, chỉ thấy Tế Tửu đã nâng tay lên, trong tay áo bay ra một bức tranh, bức tranh chậm rãi triển khai, loáng thoáng nhìn thấy bóng lưng của một nữ tử tuyệt mỹ.