Nhìn bộ dáng anh tuấn tiêu sái của hắn, Vi Tác lại nghĩ tới diện mạo của mình, nhất thời nhụt chí:
- Được rồi, coi như ta không có hỏi.
- Bất quá cô nương này nhìn sao quen mắt như thế?
Tổ An cười nói:
- Nói không chừng ngươi đã gặp qua, lúc trước nàng cũng ở Minh Nguyệt thành.
Sau đó giới thiệu thân phận của Thu Hồng Lệ một chút.
Hai mắt Vi Tác nhất thời tỏa sáng, quay đầu nhìn Thu Hồng Lệ:
- Nguyên lai là hoa khôi của Minh Nguyệt thành lúc trước, khó trách đẹp như vậy.
Năm đó hắn cũng gặp qua Thu Hồng Lệ, nhưng lúc đó Thu Hồng Lệ thân phận hạng gì, mỗi lần ra sân đều trang phục lộng lẫy, sao quanh trăng sáng, Vi Tác chỉ có thể ở xa xa liếc nhìn nàng một chút, lúc đó bị diễm quang chấn nhiếp, căn bản nhớ không nổi nàng như thế nào.
Tổ An kéo hắn giới thiệu cho Thu Hồng Lệ, Thu Hồng Lệ biết đối phương cũng là người Minh Nguyệt thành, đồng thời còn từng ngồi cùng bàn với Tổ An, biểu lộ lập tức nhu hòa hơn rất nhiều:
- Ngươi tốt.
- Chào ngươi chào ngươi...
Nhìn nữ thần ngày xưa bây giờ khoảng cách gần đối thoại như vậy, dường như toàn thân đang phát sáng, Vi Tác nhất thời tay chân luống cuống, ánh mắt không biết để vào đâu.
Tổ An bất đắc dĩ, gia hỏa này bí mật trò chuyện mỹ nữ thì đạo lý rõ ràng, có thể chỉ điểm giang sơn phóng khoáng tự do, sao trong hiện thực nhìn thấy xinh đẹp thì nói không ra lời.
Hắn ho nhẹ một tiếng, dò hỏi:
- Tựa hồ tu vi của ngươi cao hơn rất nhiều?
Vừa rồi đối phương chém rất có hỏa hầu, tu vi nói ít cũng có Thất phẩm.
Phải biết năm đó gia hỏa này là cặn bã trứ danh, ngay cả ban chữ Hoàng cấp thấp nhất trong Minh Nguyệt học viện hắn cũng là tồn tại lót đáy, cả đời có thể tới Tam phẩm cũng là tổ phần bốc lên khói xanh.
Lúc này Vi Tác mới thoáng lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút ảm đạm:
- Không có cách nào, bị sinh hoạt bức ép, năm đó gia tộc chúng ta xảy ra biến cố to lớn, ta không thể không lưu lạc giang hồ, nhiều lần giãy dụa ở trong sinh tử, về sau lại liên tục được mấy lần kỳ ngộ, tu vi mới tăng trưởng.
Nói đến lúc sau hắn mặt mày hớn hở, ôm bả vai Tổ An:
- Lão đại, hiện tại ta đã là cao thủ, yên tâm, về sau ta bảo kê ngươi, không ai dám khi dễ ngươi.
Tổ An cười ha ha:
- Tốt, về sau ôm bắp đùi của ngươi.
Thần sắc Thu Hồng Lệ cổ quái, tu vi hai người viễn siêu hắn, cho nên Vi Tác nhìn không ra, nếu hắn biết tu vi thật sự của hai người, cũng không biết sẽ có biểu lộ gì.
Tổ An thì có chút áy náy, biến cố của Vi gia nói không chừng có quan hệ với hắn, Vi gia Minh Nguyệt thành là thân thích của Vi Hoàn ở trong hoàng cung, kết quả Mễ lão đầu giết Vi Hoàn, không có chỗ dựa, Vi gia tự nhiên lụi bại.
Bất quá hoạ phúc khôn lường sao biết không phải phúc, nếu không như vậy, Vi Tác cũng không cách nào được kỳ ngộ, luyện thành bản lĩnh hôm nay.
- Đúng rồi, trước đó nghe nói ngươi bị người kinh thành coi là khâm phạm bắt đi, lúc đó Vi gia chúng ta cũng xảy ra chuyện, muốn giúp đỡ cũng không có cách, bây giờ ngươi vẫn là khâm phạm của triều đình sao?
Vi Tác nói tới sự tình trước kia, thần sắc thổn thức không thôi.
Tổ An nghĩ đến trước đó bởi vì sự tình Nhiếp Chính Vương Yêu tộc bị Triệu Hạo xử phạt, thần sắc cổ quái đáp:
- Từ trình độ nào đó cũng coi là như vậy.
- Yên tâm, chờ qua một đoạn thời gian, thiên hạ đại xá, ngươi hẳn sẽ không sao...
Vi Tác an ủi, bỗng nhiên nghĩ đến đối phương trong lúc đào vong còn có cô nương đẹp như vậy khăng khăng một mực theo sát, ngược lại mình, chỉ có tay trái tay phải tương bồi, đến cùng ai an ủi ai đây.
- Đúng rồi, nơi này là địa phương nào?
Tổ An rốt cục hỏi ra nghi hoặc trong lòng, Thu Hồng Lệ cũng vểnh tai.
- Nơi này là Nhược Lan Tự.
Vi Tác bản năng đáp.
Tổ An:
- ...
- Vừa rồi ta nhìn bia đá, biết nơi này là Nhược Lan Tự, muốn hỏi thế giới này đến cùng là chuyện gì xảy ra.
- Há, nguyên lai ngươi hỏi cái này.
Vi Tác bừng tỉnh đại ngộ,
- Ta không biết.
Hai người Tổ An:
- ? ? ?
Lúc này Vi Tác mới giải thích:
- Ta vốn tiến vào một bí cảnh tầm bảo, ai biết bỗng nhiên trên trời xuất hiện hắc động, bí cảnh kia bắt đầu sụp đổ biến dị, chờ ta tỉnh lại đã đến thế giới này.
- Há, ngươi tỉnh lại lúc nào?
Thu Hồng Lệ nhịn không được hỏi.
Nghe mỹ nữ mở miệng hỏi, Vi Tác lập tức ngồi thẳng người, bất quá ở dưới nét mặt của đối phương chiếu rọi, hắn không dám đối mặt:
- Đại khái ba ngày trước.
- Ba ngày trước?
Tổ An và Thu Hồng Lệ liếc nhau, bọn họ rõ ràng vừa mới tiến vào thế giới này, đối phương đã đến ba ngày.
Chẳng lẽ lúc xuyên qua không gian, dẫn đến thời gian lưu tốc dị thường?
- Vậy ba ngày nay ngươi tra được cái gì?
Tổ An hiếu kỳ hỏi.